Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào
Chương 251 : Đôi thanh mai trúc mã (4)
Ngày đăng: 16:49 27/05/20
Editor: Nguyetmai
Hàn Hữu Thần nhìn Thất Tịch đang vùi trên sofa như một chú mèo.
Đúng là trông sắc mặt của con nhóc có hơi xấu.
Môi nhìn có vẻ hơi khô, trông như chẳng còn sức sống, nhìn là biết hôm qua mệt mỏi lắm.
Hàn Hữu Thần khẽ nhếch đôi môi mỏng, đứng dậy, rót một cốc nước cho Thất Tịch, bước đến bên cạnh cô, duỗi tay ra, "Uống cốc nước đi."
Thất Tịch kiêu ngạo vênh cằm, "Không uống, cùng lắm là chết, dù sao cũng chẳng có ai thương em."
"Uống xong, anh có thể suy xét cho em nghỉ ngơi một ngày, không bắt em đến trường."
"Thật không?" Thất Tịch ngước đôi mắt sáng long lanh lên.
"Ừ." Hàn Hữu Thần đáp một tiếng trầm thấp.
Thất Tịch vội vàng ngồi dậy, nhận lấy cốc nước trong tay Hàn Hữu Thần, ngửa cổ uống ừng ực.
Uống xong, còn "khà" lên một tiếng giống mấy cụ già, để cốc nước lên bàn, "Em uống xong rồi!"
"Anh còn ít tài liệu phải đọc, em tự ngoan ngoãn ăn cơm trước đi." Hàn Hữu Thần nói xong liền bắt chéo chân, cầm một tập tài liệu lật xem.
"Anh còn ít tài liệu phải đọc, em tự ngoan ngoãn ăn cơm trước đi." Hàn Hữu Thần nói xong liền bắt chéo chân, cầm một tập tài liệu lật xem.
Oh, yes!
Đạt được mục đích rồi.
Thất Tịch vui vẻ kêu lên, ngồi xuống bàn cơm phía bên cạnh, thuần thục cắt bít tết, vừa ăn vừa chăm chú nhìn Hàn Hữu Thần đang xem tài liệu.
Ôi ôi, bít tết ngon quá.
La la, anh Hữu Thần của cô đẹp trai ghê!
Rèm cửa sổ trong phòng không được kéo ra, trong phòng hơi tối, bên sofa để một chiếc đèn bàn phục cổ dáng đứng, ánh đèn mờ nhạt màu cam ấm áp chiếu xuống, bao trùm lên thân người cao gầy của Hàn Hữu Thần.
Anh cứ tùy ý ung dung ngồi trên sofa như thế, áo sơ mi có cổ trên người đã được cởi một nút.
Anh rũ mắt, hàng mi dài để lại một chiếc bóng nhạt trên gương mặt tuyệt mỹ của anh, đôi mắt sâu hun hút đầy chuyên chú, bờ môi cũng khép thành một đường thẳng tuyệt đẹp.
Thất Tịch nhất thời ngắm đến ngây người, thịt bò đang ngậm trong miệng cũng quên nhai luôn, ánh mắt không thể dời khỏi người đàn ông như con cưng của trời này.
Nói ra thì, anh Hữu Thần chỉ hơn cô có ba tuổi.
Từ khi lên đại học, anh Hữu Thần thân là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Hàn Thị, nên đã bắt đầu từ từ học cách quản lý tập đoàn Hàn Thị.
Anh Hữu Thần, tổng giám đốc Thần…
A ha ha, cảm giác thật là tuyệt.
Người ta nói đàn ông chuyên chú làm việc là đẹp trai nhất, lúc này Thất Tịch đối với Hàn Hữu Thần đang chuyên chú, thật sự là mê như điếu đổ.
"Anh Hữu Thần, anh đang đọc gì vậy?"
"Lợi nhuận và biểu đồ xu hướng phát triển của Hàn Thị trong năm năm tới."
Thất Tịch mơ màng chớp mắt, không hiểu…
Nhưng mà... bây giờ cả căn phòng chỉ có hai người là cô và anh Hữu Thần, không phải là thời cơ tốt nhất để thi hành "kế hoạch hạ gục" của cô sao?
Nghĩ vậy, Thất Tịch cười trộm mấy tiếng, cầm cốc đế cao bên cạnh lên rót một cốc rượu vang, lại cố ý "bất cẩn" đổ rượu vang lên quần áo của mình."
"A…" Bạn Tịch nào đó hét lên rồi nhảy khỏi bàn ăn.
Bàn tay đang lật tài liệu của Hàn Hữu Thần khựng lại, ngước mắt lên.
"Hu hu, anh Hữu Thần, phải làm sao bây giờ?" Thất Tịch nhìn chiếc váy bị dính rượu vang trên người mình, chớp đôi mắt tội nghiệp đáng thương.
Không chờ Hàn Hữu Thần nói, Thất Tịch lại mở miệng, "May mà em có đem theo quần áo để thay, anh Hữu Thần, em đi tắm đây."
Nói rồi, cô lấy một chiếc vali nhỏ từ dưới gầm xe đẩy, chui vào nhà tắm nhanh như một làn khói.