Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào

Chương 332 : Điềm Tâm phản kích (2)

Ngày đăng: 16:49 27/05/20


Editor: Nguyetmai



"Tôi không buồn nói chuyện với cậu, Tô Tình Không, cậu nhớ cho kỹ, không phải tôi không dám cãi nhau với cậu, mà là không buồn cãi, vì chẳng có ý nghĩa gì hết." Nói xong, Điềm Tâm lại ngồi về chỗ, tiếp tục xem vở ghi.



"Không có ý nghĩa? Lạc Điềm Tâm, cô bớt dát vàng lên mặt mình đi, nói như thể quang minh chính đại lắm ấy, thật ra cô đang chột dạ mà thôi!" Tô Tình Không càng nói càng giận, dựa vào đâu mà Lạc Điềm Tâm có thể dửng dưng như vậy chứ?



Cô ta bước lên mấy bước, giật lấy quyển vở Điềm Tâm đang đọc rồi ném đi, "Này, tôi đang nói chuyện với cô đấy, cô đúng là con người bất lịch sự!"



Điềm Tâm cảm giác cơn phẫn nộ của mình đã xông thẳng tới đỉnh điểm.



Cô đứng dậy, đẩy mạnh Tô Tình Không rồi ngồi xuống nhặt vở của Kim Thánh Dạ lên, sau đó quay lại trừng mắt nhìn cô ta.



"Tô Tình Không, cậu đừng có quá đáng, đừng coi sự nhẫn nhịn của tôi thành cái cớ để cậu muốn làm gì thì làm!"



"Tôi nói cho cậu biết, thứ nhất, cậu không có tư cách đứng đây chỉ trích tôi, không có tư cách tức giận bất bình thay cho Dạ, cậu chẳng có quan hệ gì với Dạ hết, dù thật sự có người muốn chỉ trích tôi thì cũng không đến lượt cậu!"



"Thứ hai, cậu còn chưa biết rõ chân tướng sự việc. Sở dĩ Dạ thành thế này là do Tô Khả Nhi muốn ném bình hoa vào tôi, Dạ đã cứu tôi trong lúc nguy cấp. Đúng là anh ấy bị thương vì tôi, nhưng tôi xin cậu hãy dùng cái đầu không mấy phát triển của mình để suy nghĩ xem, nguyên nhân căn bản của sự việc là gì? Nếu Tô Khả Nhi không ác độc muốn ném bình hoa dồn tôi vào chỗ chết, thì Dạ cũng sẽ không bị thương!"
"Thứ hai, cậu còn chưa biết rõ chân tướng sự việc. Sở dĩ Dạ thành thế này là do Tô Khả Nhi muốn ném bình hoa vào tôi, Dạ đã cứu tôi trong lúc nguy cấp. Đúng là anh ấy bị thương vì tôi, nhưng tôi xin cậu hãy dùng cái đầu không mấy phát triển của mình để suy nghĩ xem, nguyên nhân căn bản của sự việc là gì? Nếu Tô Khả Nhi không ác độc muốn ném bình hoa dồn tôi vào chỗ chết, thì Dạ cũng sẽ không bị thương!"



"Thứ ba, bây giờ tôi làm gì, tôi yêu đương cũng được, làm gì cũng được, đây đều là chuyện của tôi, không liên quan một chút nào đến Tô Tình Không cậu! Trước khi nói người khác thì hãy tự lo cho bản thân mình đi đã! Cậu không có tư cách chỉ trích người khác thế này thế kia!"



"Cô..." Tô Tình Không không dám tin nhìn Điềm Tâm, hiển nhiên là cô ta không thể ngờ Điềm Tâm lại cứng rắn như vậy.



"Tôi tôn trọng cậu, cũng xin cậu hãy tôn trọng tôi. Vì chuyện chocolate mà tôi có hơi áy náy với cậu, nhưng bây giờ, kể từ cái lúc cậu sỉ nhục tôi ở bệnh viện thì chút áy náy đó cũng không còn nữa rồi. Từ nay trở đi, cậu thử dám tìm tôi gây sự thêm một lần nào nữa xem?"



Tô Tình Không bị chặn họng, trừng mắt nhìn Điềm Tâm nhưng vẫn không thốt ra được câu nào.



Dối trá, Lạc Điềm Tâm đang nói dối.



Rõ ràng cô ta muốn hại chị họ! Trong lúc nguy cấp, chị họ chỉ tự vệ nên mới tiện tay cầm bình hoa ném vào người cô ta.



Còn con tiện nhân Lạc Điềm Tâm này lại lấy đàn anh Kim ra làm bia đỡ đạn.



Rõ ràng đó mới là sự thật!
Rõ ràng đó mới là sự thật!



Lạc Điềm Tâm là đồ nói dối không chớp mắt.



Nghe chị họ nói, Lạc Điềm Tâm đã cãi nhau với Trì Nguyên Dã, còn chuyển ra khỏi nhà họ Trì.



Thế nên bây giờ cô ta không còn lí do gì để phách lối nữa!



Mình không việc gì phải sợ cô ta.



Nghĩ đến đây, Tô Tình Không lại bước lên mấy bước, "Lạc Điềm Tâm, cô đang hống hách cái gì? Mở miệng là nói tôi không có tư cách, thế thì bây giờ tôi sẽ cho cô thấy, rốt cuộc tôi có tư cách hay không!"



Dứt lời, cô ta giơ tay lên định tát Điềm Tâm.



Điềm Tâm không phải người biết nhẫn nhịn, cô né ra sau rồi bắt lấy cổ tay của Tô Tình Không, giữ chặt không buông, "Tô Tình Không, tôi cảnh cáo cậu, cậu đừng có quá đáng!"



Rầm một tiếng, bỗng có người đá văng ghế ra.



Điềm Tâm giật mình buông tay Tô Tình Không, hai người cùng quay đầu lại nhìn, liền phát hiện Trì Nguyên Dã đã vào trong lớp từ bao giờ!



Cậu khoanh tay trước ngực, nghiêng người dựa lên cửa sau, gương mặt anh tuấn không có biểu cảm gì. Cậu nhìn chằm chằm vào Tô Tình Không, môi mỏng hé mở, "Chó điên ở đâu đến, lại dám chạy đến lớp của bổn thiếu gia cắn càn?!"