How To Marry A Marquis
Chương 13 :
Ngày đăng: 15:44 19/04/20
Elizabeth ngưng thở. Mọi dây thần kinh trong cơ thể cô đang rung lên sự cảnh báo, đau đớn với một nhu cầu cô thậm chí chưa bao giờ hình dung có tồn tại.
Khi tay anh đến gần ngực cô, không là vấn đề khi có hai lớp vải giữa cô và anh. Cô cảm thấy bị thiêu đốt, và cô biết dù chuyện gì xảy ra, tâm hồn cô sẽ thuộc về người đàn ông này mãi mãi.
James đang thì thầm gì đó, lời yêu thương và nhu cầu, nhưng cô không hiểu điều gì ngoài sự khát khao mãnh liệt trong giọng nói của anh. Và rồi cô cảm thấy mình rơi xuống từ từ. Tay anh đỡ cô ở lưng, nhưng cô đang hạ người xuống tấm thảm êm ái trên sàn thư viện.
Anh rên rỉ điều gì đó – nghe như tên cô - và giống như một yêu cầu. Và rồi cô nằm ngửa, và anh bao bọc lấy cô. Sức nặng của anh làm cô hồi hộp, hơi ấm của anh thật hấp dẫn. Nhưng rồi anh đẩy hông tới và cô cảm thấy sự khao khát thực sự của anh đối với cô, và trạng thái mơ màng của cô bị phá vỡ.
“James, không.” Cô thì thầm. “Tôi không thể.” Nếu cô không dừng ngay lúc này, việc này sẽ không dừng lại. Cô không biết tại sao cô biết điều đó, nhưng nó chính xác như tên của cô.
Môi anh dừng lại, nhưng hơi thở của anh không đều, và anh không rời khỏi cô.
“James, tôi không thể. Tôi ước…” Cô ngăn bản thân ở giây cuối. Lạy Chúa, cô đã gần như nói với anh cô ước cô có thể sao? Elizabeth đỏ mặt vì xấu hổ. Cô là loại phụ nữ gì thế này? Người đàn ông này không và không bao giờ là chồng cô.
“Chỉ một lúc thôi.” Anh khàn khàn. “Tôi cần một lúc.”
Cả hai chờ trong khi hơi thở anh đều đặn trở lại. Sau vài giây, anh nâng người đứng dậy và, luôn luôn là một quý ông (thậm chí trong những tình huống khó chịu nhất), đưa tay ra.
“Tôi xin lỗi.” cô nói, để anh giúp cô đứng dậy. “nhưng nếu tôi kết hôn, chồng của tôi sẽ mong đợi…”
“Đừng nói nữa.” Anh làu bàu. “Đừng nói thêm một từ đáng ghét nào nữa.”
Anh buông tay cô ra và quay đi. Lạy Chúa. Anh đã đặt cô dưới sàn. Anh đã suýt chút nữa làm tình với cô, lấy đi sự trong trắng của cô mãi mãi. Anh biết điều đó là sai trái, biết nó quá sai trái, nhưng anh không thể ngăn bản thân được. Anh luôn tự hào có thể kiểm soát cảm xúc mạnh mẽ của mình, nhưng bây giờ...
Bây giờ thật khác biệt.
“James?” Giọng cô phía sau anh, nhẹ nhàng và lưỡng lự.
Anh không nói gì, không tin tưởng bản thân để nói. Anh cảm thấy sự do dự của cô; cho dù anh đang quay lưng với cô, anh có thể cảm thấy cô đang cố gắng quyết định có nên nói gì nữa không.
Nhưng Chúa giúp anh, nếu cô đề cập đến từ “chồng” thêm một lần nữa...
“Tôi hi vọng anh không giận tôi.” Cô nói với một vẻ nghiêm trang êm dịu. “Nhưng tôi phải cưới một người đàn ông vì tiền, việc ít nhất tôi có thể làm để đáp lại là sự trong trắng.” Một tiếng cười mỉa mai bật ra từ cổ họng cô, một âm thanh chua chát. “Tất cả chuyện này có vẻ hơi hèn hạ, anh không thấy vậy sao?”
Giọng anh trầm và điềm tĩnh nhất có thể khi anh nói “Tôi sẽ tìm cho cô một người chồng.”
“Có lẽ đó không phải là ý kiến hay nhất. Anh...”
Anh quay ngoắt lại và ngắt lời “Tôi nói tôi sẽ tìm cho cô một người chồng!”
Elizabeth bước vài bước về phía cửa. Mẹ cô thường nói chẳng có lí lẽ khi mà một người đàn ông đang nóng giận, và nghĩ lại, cô nhớ bà Seeton cũng đã viết điều tương tự. “Tôi sẽ nói với anh về việc này sau.” Cô nói nhẹ nhàng.
Anh thở ra một hơi dài. “Xin hãy chấp nhận lời xin lỗi của tôi. Tôi không có ý...”
“Được rồi.” Cô nhanh chóng nói. “Thật đấy. Mặc dù có lẽ chúng ta phải hủy bài học hôm nay, vì rằng...”
Anh liếc cô khi cô để cho giọng mình kéo dài ra. “Vì cái gì?”
Người đàn ông đáng nguyền rủa, anh đang ép cô nói ra. Má cô ấm dần lên khi cô đáp lại. “Vì rằng tôi đã thực hiện mọi nụ hôn có thể phù hợp trước hôn nhân.” Khi anh không nói gì, cô lầm bầm. “Hầu như còn nhiều hơn.”
Anh dành cho cô một cái gật cộc lốc. “Cô có danh sách khách mời đến vào ngày mai chứ?”
Cô chớp mắt, giật mình vì việc đổi chủ đề đột ngột. “Phu nhân Danbury cầm nó. Tôi có thể đem tới cho anh vào buổi chiều.”
“Tôi sẽ tự lấy.”
Giọng anh có vẻ không có ý muốn nói thêm gì nữa, vì vậy cô rời khỏi phòng.
James dành cả buổi sáng để giận dữ. Anh quắc mắt với người hầu,, quắc mắt với Malcolm, anh thậm chí còn quắc mắt với tờ báo chết tiệt.
Những bước đi bình thường thoải mái của anh ngắt quãng bởi những cái giậm chân, và khi anh trở lại nhà Danbury sau vài giờ trên đồi, đôi giày của anh gây ra đủ tiếng ồn để đánh thức cả người chết.
Cái anh thực sự cần là cây gậy đáng nguyền rủa của dì anh. Nó thật trẻ con đối với anh, anh biết, nhưng có gì đó khá thỏa mãn khi trút cơn bực bội của anh lên sàn nhà. Nhưng giậm chân vẫn chưa đủ. Với cây gậy, anh có thể đục một cái hố chết tiệt trên sàn.
Anh băng qua sảnh lớn, tai anh miễn cưỡng vểnh lên khi anh bước qua cánh cửa hé mở vào phòng khách. Elizabeth có trong đó chứ? Và cô sẽ nghĩ gì khi anh giậm chân? Cô phải biết anh đang ở đây. Cô phải giả vờ điếc mới không nghe tiếng ồn anh tạo ra.
Nhưng thay vì giọng nói du dương như tiếng nhạc của Elizabeth, anh nghe tiếng oang oang của dì anh. “James!”
James thốt ra một tiếng rên rỉ gần như thầm lặng. Nếu dì anh gọi anh là James, có nghĩa là Elizabeth không đi cùng bà. Và nếu Elizabeth không đi cùng bà, có nghĩa là Agatha muốn Nói Chuyện Với Anh. Việc không bao giờ báo trước điều tốt lành.
Anh bước vài bước lùi về sau và thò đầu vào ngưỡng cửa. “Vâng?”
“Ta cần nói chuyện với cháu.”
Anh không bao giờ biết xoay sở thế nào để không rên rỉ. “Vâng, cháu cũng nghĩ thế.”
Bà gõ cây gậy. “Cháu không cần nghe như thể cháu đang trên đường đến đoạn đầu đài đâu.”
“Còn phụ thuộc vào chúng ta đang nói đến đoạn đầu đài của ai.” Anh lầm bầm.
“Eh? Cháu nói gì cơ?” Cộp cộp cộp.
Anh bước vào phòng, mắt anh liếc nhanh tìm Elizabeth. Cô không ở đó, nhưng Malcolm thì có, và con mèo nhanh chóng nhảy khỏi ngưỡng cửa sổ và chạy đến cạnh anh.
“Cháu nói,” James nói dối “rằng cháu muốn một cái gậy như thế.”
Mắt Agatha nheo lại. “Chân cháu sao thế?”
“Không sao. Cháu chỉ muốn tạo vài tiếng ồn.”
“Rồi sao?”
“Anh ta chắc chắn không chung thủy.”
“Tôi không phải một giải thưởng, James. Tôi không mong đợi sự hoàn hảo.”
Mắt anh trở nên nóng rực. “Cô nên mong chờ sự chung thủy. Cô cần đòi hỏi điều đó.”
Cô nhìn anh chằm chằm không tin nổi. “Như thế sẽ tốt, tôi chắc chắn thế, nhưng điều đó khó mà quan trọng như…”
“Chồng cô”, anh gào lên, “sẽ phải chung thủy với cô hoặc anh ta sẽ phải đối diện với tôi.”
Mắt Elizabeth mở to, miệng cô mở ra, và rồi cô đổ sập trong một tràng cười.
James bắt chéo tay và nhìn cô chằm chằm. Anh không quen bị cười vào cử chỉ lịch sự của mình.
"Oh, James” cô hổn hển. “Tôi rất xin lỗi, và anh rất tử tế. Hầu như” - cô dụi mắt – “đủ tử tế để được tha thứ vì lừa tôi.”
“Tôi không lừa cô.” Anh nói một cách sưng sỉa.
Cô vẩy tay. “Làm sao anh có thể mong chờ tôi bảo vệ danh dự của mình một khi đã kết hôn chứ?”
"Cô sẽ không cưới Dunford.” Anh lầm bầm.
“Nếu anh nói thế.” Cô nói, cẩn thận và nghiêm trang đến nỗi anh biết cô đang muốn cười lần nữa. “Vậy, sao anh không nói với tôi Đại úy Andrien có vấn đề gì?”
Một khoảng dừng thật lâu. Thực sự rất lâu. Cuối cùng James thốt ra “Anh ta bị gù.”
Một khoảng dừng khác. “Anh loại bỏ anh ta chỉ vì anh ta bị gù?” cô hỏi ngờ vực.
“Đó là dấu hiệu bị bệnh ở trong người.”
“Tôi hiểu.”
James nhận ra Andrien phải bị nhiều thứ hơn là gù. “Chưa kể đến,” anh thêm vào, lảng tránh trong khi cố nghĩ ra một lời nói dối thích hợp. “một lần tôi đã thấy anh ta quát mắng mẹ mình ở nơi đông người.”
Elizabeth rõ ràng không thể tìm ra một câu trả lời. Cho dù đó là bởi vì kìm nén tiếng cười hay hoàn toàn sửng sốt, James không hề biết.
Và anh cực kì chắc chắn anh muốn tìm hiểu cho rõ.
“Er, thật bất kính.” Anh thêm vào.
Không hề báo trước, cô tiến tới và sờ trán anh. “Anh có bị sốt không? Tôi nghĩ anh bị sốt.”
“Tôi không bị sốt.”
“Anh cư xử như anh đang bị sốt ấy.”
“Cô có định đưa tôi lên giường và chăm sóc tôi với sự ân cần yêu thương nếu tôi bị sốt không?”
“Không.”
“Vậy tôi không bị sốt.”
Cô lùi một bước. “Trong trường hợp đó, tốt hơn tôi nên đi.”
James dựa sụp vào tường, hoàn toàn kiệt sức. Cô đã khiến anh như thế, anh nhận ra. Nếu anh không đang cười toe toét như một thằng ngốc thì anh đang giận dữ. Nếu anh không giận dữ, thì là mất tự chủ vì khao khát. Nếu anh không đang mất tự chủ vì thèm khát…
Well, đó là một câu hỏi tranh luận phải không?
Anh nhìn cô khi cô mở toang cánh cửa, bị thôi miên bởi đường cong thanh tú ở bàn tay đeo găng của cô.
“James? James?”
Giật mình, anh ngẩng đầu lên.
“Anh chắc Đại úy Andrien bị gù chứ?”
Anh gật, biết rằng anh sẽ bị phát hiện là một kẻ nói dối vào ngày mai nhưng vẫn hi vọng anh có thể nghĩ ra một lời nói dối khác khéo léo hơn để lấp liếm.
Cô cong môi lên.
Ruột anh xoắn chặt, rồi giật nhẹ.
“Anh có thấy lạ không? Một người thuộc quân đội bị gù?”
Anh nhún vai bất lực. “Tôi đã nói cô không được cưới anh ta.”
Cô thốt ra một âm thanh thích thú. “Tôi có thể cải thiện lại dáng điệu của anh ta.”
Anh chỉ có thể lắc đầu. “Cô là một người phụ nữ đang chú ý, Elizabeth Hotchkiss.”
Cô gật đầu với anh, rồi đi ra ngoài. Tuy nhiên, trước khi đóng nó, cô thò đầu vào. “Oh, James?”
Anh nhìn lên.
“Đứng thẳng lên.”