How To Marry A Marquis

Chương 4 :

Ngày đăng: 15:44 19/04/20


“Một ngày đẹp trời phải không?”



Elizabeth nhìn vào khuôn mặt tươi cười của em cô qua bàn ăn. Nụ cười của Susan chỉ kém rạng rỡ hơn mặt trời, hứa hẹn thêm một ngày thời tiết bất thường khác.



“Không phải sao?” Susan dai dẳng.



Elizabeth chỉ lờ cô đi và tiếp tục đâm vào miếng bánh nướng với một con dao.



“Nếu chị không định ăn nó, em có thể dùng không? Lucas hỏi.



Elizabeth bắt đầu đẩy dĩa của cô qua bàn.



“Chờ đã! Em cũng muốn ăn thêm.” Jane xen vào.



Elizabeth kéo dĩa lại, bẻ miếng bánh nướng bị đối xử tàn bạo còn lại làm hai, và đẩy nó ra.



“Chị hơi gắt gỏng sáng nay.” Jane nói khi cô chộp lấy phần của mình.



“Đúng. Đúng, chị như thế.”



Như thể được sắp đặt trước, cả ba người trẻ tuổi nhà Hotchkiss giật lùi và trao đổi những ánh nhìn. Hiếm khi Elizabeth bị đánh gục bởi tâm trạng xấu, nhưng khi cô như thế…



“Em nghĩ em sẽ ra ngoài chơi.” Lucas nói, đứng dậy quá nhanh đến nỗi cậu làm ngã ghế.



“Và chị tin rằng chị sẽ tham gia với em.”Jane nói, cho thật nhanh phần bánh nướng còn lại vào miệng.



Cả hai đứa trẻ lao ra ngoài bằng cửa bếp. Elizabeth nhắm một cái nhìn hơi sẵng tới phía Susan.



“Em sẽ không đi đâu cả.” Susan nói. “Chúng ta có nhiều thứ để thảo luận.”



“Có lẽ em đã nhận thấy rằng chị không ở trong một trạng thái tốt cho một cuộc nói chuyện?” Elizabeth cầm tách trà của cô lên và uống một hớp. Nó âm ấm. Cô đặt nó xuống và đứng dậy để rót thêm nước vào lò.



Hôm qua đã hoàn toàn thất bại. Dứt khoát là thảm họa. Cô đã nghĩ gì vậy chứ? Cô phải thực hành kĩ năng xã hội và thay vì thế, cô đã nói tầm phào về củ cải.



Củ cải!



Cô ghét củ cải.



Cô cố tự nhủ rằng cô đã không có chọn lựa nào. Có nhiều điều ở Mr. Siddons hơn điều được nhìn thấy, và anh rõ ràng đang chơi vài trò chơi của chính anh với cô. Nhưng củ cải sao? Tại sao cô lại chọn củ cải? Và tại sao cô lại nói chúng có tác dụng tới sự cần cù. Lạy Chúa, cô đã giải thích điều đó như thế nào chứ?



Anh chắc chắn đã nói cho cả nhà Danbury biết về niềm đam mê kì quái của cô đối với những loại rau củ. Lúc cô đến làm việc sáng nay, câu chuyện chắc chắn sẽ được truyền đi từ chuồng ngựa và ngược lại. Mọi người sẽ cười cô. Và trong khi cô không quá bận tâm đến sự thất bại của việc vờ xem Mr. Siddons như một “hầu tước”, cô sẽ phải cùng làm việc với anh nhiều tháng – có thể là nhiều năm – tới đây. Và hầu như chắc chắn anh nghĩ cô mất trí.



Elizabeth tiến một bước về phía cầu thang. “Chị ốm mất.”



“Oh, không, chị không ốm.” Susan kêu lên, chặn ngay bàn và chụp lấy cánh tay Elizabeth.



“Chị sẽ đến nhà Phu nhân Danbury dù điều đó có giết chị.”



“Nó đang giết chị đây. Tin chị đi.”



Susan để bàn tay còn lại lên hông. “Em đã không biết chị là một người nhát gan, Elizabeth Hotchkiss.”



Elizabeth lắc mạnh cánh tay tự do của cô và liếc em cô. “Chị không phải một kẻ nhát gan. Chị chỉ biết khi nào một trận đánh không thể thắng được. Và tin chị đi, việc ở Waterloo đã nói lên tất cả về việc đó.”



“Chúng ta đã thắng ở Waterloo.” Susan chỉ ra với nụ cười tự mãn.



“Giả sử chúng ta đang ở Pháp.” Elizabeth ngắt lời. “Chị muốn nói với em, Mr. Siddons không phải là một sự lựa chọn tốt.”



“Anh ta có vấn đề gì?”



“Anh ấy có vấn đề gì? Anh ấy có vấn đề gì chứ?” Giọng Elizabeth cao lên với sự thất vọng.



“Không có vấn đề gì với anh ấy. Mọi thứ đều không ổn với anh ấy.”



Susan gãi đầu. “Có lẽ đây là năm em chưa chín chắn, hoặc có lẽ trí óc em chưa phát triển toàn diện như chị.”



“Oh, làm ơn đi, Susan.”



“Nhưng em không có chút ý niệm gì về điều chị đang nói. Nếu không có vấn đề gì với anh ấy…”



“Người đàn ông nguy hiểm. Anh ta đang đùa cợt với chị.”



“Chị chắc chứ?”



“Anh ta đã quyến rũ hàng trăm phụ nữ. Chị chắc chắn điều đó.”



“Một người quản lí tài sản sao?” Susan nghi ngờ hỏi. “Không phải họ thường lùn và mập sao?”



“Người này rất đẹp trai. Anh ta…”



“Rất đẹp trai? Thật chứ?” Mắt Susan mở to ra. “Anh ta trông như thế nào?”



Elizabeth dừng lại, cố không đỏ mặt khi khuôn mặt Mr. Siddons thoáng hiện trong đầu cô. Điều gì khiến người đàn ông đó rất hấp dẫn chứ? Điều gì đó về miệng anh, có lẽ vậy.



Đôi môi được nặn một cách tinh tế của anh có đường cong rất nhẹ nhàng, như thể chúng giữ chìa khóa tới một trò đùa bí mật. Nhưng theo đó, cũng có thể là do đôi mắt. Chúng có sắc nâu hơi phổ biến, cùng màu với tóc anh, và dù trông bình thường, nhưng chúng rất sẫm, và khi anh nhìn cô, cô cảm thấy…



“Elizabeth?”



Nóng. Cô cảm thất nóng.



“Elizabeth?”



“Gì cơ?” Cô hỏi một cách điên cuồng.



“Anh ta trông thế nào?”



“Oh. Anh ta… oh, tử tế, làm sao chị có thể tả anh ta? Anh ta trông như một người đàn ông.”
James cảm thấy người anh căng lên, chờ đợi bất cứ sự thú nhận nào sắp tới.



“Tôi có ba đứa em.”



Anh chớp mắt. Điều đó thì liên quan gì chứ?



“Vì thế,” Cô tiếp tục, mỉm cười với anh theo cái cách khiến anh không còn quá chắc rằng cô giấu điều gì khác ngoài một cuộc nói chuyện hài hước. “Tôi rất giỏi trong việc nhận ra một người đang lảng tránh một câu hỏi. Thực ra thì những đứa em của tôi nói tôi tài giỏi kinh khủng.”



“Tôi chắc chắn chúng nói như thế.” Anh lầm bầm.



“Tuy nhiên,” Cô tiếp tục một cách duyên dáng. “anh không phải một trong các em tôi, và anh chắc chắn không có bổn phận phải chia sẻ quả khứ với tôi. Chúng ta đều có quyền giữ những suy nghĩ riêng tư.”



“Er, vâng.” Anh nói, tự hỏi có lẽ cô chẳng có gì hơn ngoài việc cô là một cô gái trẻ tốt bụng sống ở nông thôn.



Cô mỉm cười với anh lần nữa. “Anh có anh chị em nào không, Mr. Siddons?”



“Tôi ư? Không. Không có ai cả. Tại sao?”



“Như tôi đã nói, tôi không ngưng tò mò. Gia đình một người có thể tiết lộ rất nhiều về tính cách của anh ta.”



“Và gia đình cô tiết lộ điều gì về tính cách của cô, Miss Hotchkiss?”



“Tôi trung thành, tôi nghĩ là thế. Và tôi sẽ làm bất cứ điều gì cho em trai và em gái của tôi.”



Kể cả tống tiền? Anh cúi xuống gần cô, chỉ một inch, nhưng cũng đủ để làm môi dưới của cô run lên. James thấy hài lòng về điều đó.



Cô chỉ liếc anh, rõ ràng quá thiếu kinh nghiệm để biết làm thế nào để cư xử với một người đàn ông lợi dụng. Mắt cô to, và có màu xanh đậm nhất James từng thấy.



Tim anh bắt đầu đập nhanh hơn.



“Mr. Siddons?”



Da anh trở nên nóng.



“Mr. Siddons?”



Anh định hôn cô. Chừng đó thôi. Đó là ý tưởng điên rồ nhất, khờ dại nhất anh có sau nhiều năm, nhưng dường như anh không thể làm gì để dừng bản thân lại được. Anh bước tới, khép lại khoảng cách giữa họ, thưởng thức sự chờ đợi khoảnh khắc môi anh đáp xuống môi cô, và…



“Eep!”



Cái quái gì chứ?



Cô tạo ra vài tiếng hoảng hốt nho nhỏ và giật ra xa, cánh tay cô quật lên.



Và sau đó cô trượt chân, anh không biết tại sao vì đất khô cứng như xương, và đập vào cằm anh. Mạnh.



“Ow!” Anh hét lên.



“Oh, tôi xin lỗi!” Cô nhanh chóng nói. “Nào, để tôi xem thử.”



Cô giẫm lên ngón chân anh.



“Ouch!”



“Tôi xin lỗi xin lỗi xin lỗi.” Cô trông lo lắng kinh khủng, và thông thường anh sẽ moi chuyện này ra về mọi thứ nó đáng bị, nhưng chết tiệt, chân anh thực sự đau.



"Tôi sẽ ổn thôi, Miss Hotchkiss,” Anh nói. “Tất cả điều tôi cần là cô bước ra khỏi ngón chân tôi, và…”



“Oh, tôi xin lỗi!” Cô nói, dường như đây là lần thứ một trăm. Cô lui một bước.



Anh cau mày khi gập ngón chân.



“Tôi xin lỗi.” Cô nói.



Anh lắc mạnh. “Đừng nói điều đó lần nữa.”



“Nhưng…”



“Tôi yêu cầu đấy.”



“Ít nhất hãy để tôi xem qua chân của anh.” Cô cúi xuống.



“Xin đừng.” Chỉ có vài trường hợp James nghĩ cầu xin là thích hợp, đây là một trong số đó.



“Ổn rồi.” cô nói, đứng thẳng lên. “Nhưng tôi nên…”



Bốp!



“Oh, đầu tôi!” cô la lên, xoa đỉnh đầu mình.



“Cằm của tôi.” James chỉ vừa mới xoay sở để bỏ qua nó.



Đôi mắt anh của cô đong đầy lo lắng và xấu hổ. “Tôi xin lỗi.”



“Nhắm đích giỏi đấy, Miss Hotchkiss” anh nói, nhắm mắt trong đau đớn. “Ngay chỗ cô đập tôi với tay cô.”



Anh nghe cô nuốt xuống. “Tôi xin lỗi.”



Và đó là lúc anh phạm sai lầm tai hại. Anh sẽ không bao giờ nhắm mắt khi ở quanh những người đàn bà đáng nghi vụng về, không quan tâm dù cô ta hấp dẫn thế nào. Anh không biết cô điều khiển nó bằng cách nào, nhưng anh nghe một tiếng la hốt hoảng, và sau đó, bằng cách nào đó, cả người cô đâm sầm vào anh, và anh ngã nhào xuống đất.



Anh nghĩ anh té xuống đất.



Nếu có điều cho anh hi vọng, anh sẽ hi vọng té xuống đất.



Nhưng khi nó xảy ra, anh nên cầu nguyện anh té xuống đất. Điều đó sẽ thoải mái hơn rất nhiều so với bụi hồng.