Hủ Mộc Sung Đống Lương

Chương 1 : Môn chủ vô địch (nhất)

Ngày đăng: 07:49 19/04/20


Kỷ Vô Địch bị nước lạnh dội cho tỉnh.



Câu đầu tiên y nói sau khi mở mắt là: “Thúy Hoa, râu ngươi sau lại dài thế?”



Mặt Tả Tư Văn nữu khúc, sau đó cắn răng cười nói: “Môn chủ, người lại đến Di Hồng viện sao?” Một chữ ‘lại’, đem căm giận ngút trời trong lòng hắn nói ra đến lâm li tẫn trí.



Kỷ Vô Địch mở to mắt nhìn, thấy rõ người trước mắt xong, thở dài nói: “A Tả, ta là một nam nhân.”



“Vậy sớm ngày cưới vợ!”



“Thế nhưng A Tả, ta chỉ thích nam nhân.” Kỷ Vô Địch bi thương nói, “Ta nói rồi ta là một đoạn tụ a!”



Tả Tư Văn giận dữ phản cười, “Một đoạn tụ suốt ngày tới kỹ viện chơi?”



Kỷ Vô Địch xấu hổ lắc lắc tay áo, “Người ta là muốn hướng tỷ muội lãnh giáo biện pháp lung lạc trái tim nam nhân a. A Tả, ngươi thật không hiểu lòng ta.”



. . .



Tả Tư Văn che mặt chạy đi.



Lúc Hữu Khổng Vũ vào thì Kỷ Vô Địch vừa vặn lau khô thân thể, thay đổi xong y phục.



“Nga, A Tả lại hướng ngươi làm nũng ba?” Kỷ Vô Địch giả vờ lý giải vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Có một người vợ như vậy thực sự là bất hạnh a.”



Hữu Khổng Vũ khóe miệng giật một cái, “Môn chủ! Tả Tư Văn cùng lão tử một điểm quan hệ cũng không có, ngươi đừng có luôn bả chúng ta xả làm một khối!”



Kỷ Vô Địch nói: “A Hữu, đây là ngươi sai rồi. Vợ hư có hư đến đâu thì cũng là vợ a.”



Hữu Khổng Vũ nhảy dựng lên, “Lão tử nói, cái kia tử bại hoại cùng ta cái thí quan hệ cũng không có!”



Kỷ Vô Địch nháy mắt nói: “Loại sự tình này cùng cái thí không có quan hệ, cùng cái mông mới có quan hệ.”



. . .



Hữu Khổng Vũ chỉ còn lại tiếng thở dốc đầy phẫn nộ.



Kỷ Vô Địch nói: “A Hữu, ngươi đôi khi cũng nên khuyên nhủ A Tả. Hắn lúc nào cũng thừa dịp ta uống say đến phòng ta, ta thì không có gì quan hệ, thế nhưng truyền ra ngoài, đối với khuê dự của hắn không tốt.”



Hữu Khổng Vũ cũng lui. Hắn là hướng ngoài cửa lao ra.



Thượng Thước, Chung Vũ và Hạ Hối cùng nhau đến.



Kỷ Vô Địch đang triển quyển lạc bút (mở giấy ra viết).



Thượng Thước mỉm cười nói: “Môn chủ đang luyện tự?”



Kỷ Vô Địch nói: “Không, ta chỉ là nghĩ đường cong trong bức tranh của Ngô Đạo Tử thiếu lưu sướng, ta cấp sửa sửa.”



. . .




“Ta là nói ta không biết con đường này a.”



“. . .”



Đi tiếp mấy trượng, Kỷ Vô Địch rốt cục vì vất vả mà đem đàn tranh vứt bỏ ven đường.



Tề Tử Trung nhìn đàn tranh trơ trọi, lại nghĩ không đành lòng nói: “Môn chủ, không bằng để cho ta tới cầm ba.”



Kỷ Vô Địch thâm tình ngóng nhìn hắn nói: “Vô phương. Chỉ cần có thể bồi Tử Trung, đừng nói chỉ là một bả đàn tranh, coi như là toàn bộ Huy Hoàng Môn, ta cũng bỏ được.”



Tề Tử Trung cước bộ mất trật tự. Hắn nhìn con đường phía trước, trong lòng bi thương — Nghĩ đến hắn Tề Tử Trung suốt đời quang minh lỗi lạc, tuy rằng bại trong tay Kỷ Huy Hoàng, nhưng là thua đường đường chính chính. Không nghĩ tới già rồi cư nhiên còn muốn lưng mang tội danh lão nhan họa môn, mị hoặc môn chủ!



“Bất quá Tử Trung a,” Kỷ Vô Địch lại chậm rì rì nói tiếp, “Cho dù ta bỏ được Huy Hoàng Môn, Hộ pháp, Đường chủ bọn họ hơn phân nửa là không chịu. Sở dĩ loại chuyện này không có khả năng xảy ra, ngươi không cần quá xoắn xuýt.”



“. . .”



Thập Ác lao ở phía sau sườn núi, nơi có nhiều cây cỏ che lấp.



Kỷ Vô Địch đi theo sau Tề Tử Trung, khom lưng vào động.



Động khẩu tuy rằng bị bịt kín, thế nhưng trong động cũng rất khô ráo dễ chịu.



Bên phải động đặt một ngọn đèn dài, ước chừng hơn mười trượng, đem bên trong chiếu sáng như ban ngày. Bên trái là một gian lao phòng, mỗi gian dài khoảng chừng hai ba trượng, rộng bốn năm trượng. Giường chiếu bàn ghế, đầy đủ mọi thứ.



Tề Tử Trung khom lưng, từ trong thực hạp lấy ra một chén cơm trắng, một đĩa rau xào bình thường, đặt ở trước lưới lao phòng.



Lao phòng đầu tiên là một thô hán có râu quai nón, hắn không nhận lấy, chỉ là một đường nhìn chằm chằm Kỷ Vô Địch.



Kỷ Vô Địch ôm quyền nói: “Hạnh ngộ.”



“Ngươi là nhi tử của Kỷ Huy Hoàng?” Thô hán có râu quai nón nói.



“Đúng vậy.”



“Cha ngươi đâu?”



Kỷ Vô Địch mặt không đổi sắc nói: “Đã chết.”



Thô hán có râu quai nón giật mình nói: “Hắn thế nào lại chết?”



Kỷ Vô Địch nói: “Nghĩ mãi không thông, ưu sầu mà chết.”



Thô hán có râu quai nón đột nhiên quay phía Tề Tử Trung nói như bị quỷ ám: “Hắn thực sự là nhi tử của Kỷ Huy Hoàng? Hắn thực sự là nhi tử của Kỷ Huy Hoàng?! Hắn sao lại là nhi tử của Kỷ Huy Hoàng? Kỷ huy Hoàng sao lại có loại này nhi tử? !”



Kỷ Vô Địch rất chăm chú đáp lại: “Hắn thượng nương ta, nương ta sinh ra ta.”



Thô hán có râu quai nón quay đầu trừng mắt nhìn y, cứ như trên đầu y mọc thêm hai cái sừng vậy.