Hủ Mộc Sung Đống Lương

Chương 10 : Cân ban vô địch (nhất)

Ngày đăng: 07:49 19/04/20


Kỷ Vô Địch thỉnh Viên Ngạo Sách lên giường, mặc cho y bưng trà rót nước, thấy đích thân hầu hạ không có kết quả, đành phải đưa ra một kiến nghị khác: “A Sách, chúng ta đi thanh lâu chơi đi?”



. . .



Viên Ngạo Sách không nói gì thầm nghĩ: ngươi không thể tránh xa giường một chút sao?



“Thanh lâu có rất nhiều hảo tỷ muội của ta. Thiệt mà, ngươi nhất định sẽ thích nơi đó.”



Lòng Viên Ngạo Sách bắt đầu chộn rộn. Chuyện là, trước lúc bị giam vào trong Thập Ác lao, hắn đích xác chưa từng đi quá thanh lâu. Bởi vì khi đó bận giết người đến chết đi sống lại, thực sự không thể phân thân. Đôi khi ở trong lao, hắn cũng hình như đã từng nghĩ đến nơi gọi là thanh lâu này.



Nghĩ đến đây, hắn liền quyết định cố gắng đáp ứng y luôn. Ai biết Kỷ Vô Địch lại đột nhiên liều mạng lắc đầu nói: “Không nên không nên. A Sách đi vào trong đó, khác nào dương nhập hổ khẩu. Quá không an toàn.”



. . .



Dương nhập hổ khẩu?



Hắn là dương nhập hổ khẩu?



Viên Ngạo Sách lần đầu biết nguyên lai chính mình còn có thể bị so sánh với dương nữa!



. . . Từ lúc biết Kỷ Vô Địch tới nay, hắn thực sự đã trải qua quá nhiều lần đầu lắm rồi.



“A Sách, nếu không, ta dẫn ngươi đi xem đại phu nha?” Những chuyện Kỷ Vô Địch nói lúc nào cũng mang tính nhảy vọt không gì sánh được.



Viên Ngạo Sách nói: “Chúng ta đi quan tài phô đi.”



Kỷ Vô Địch sửng sốt một chút, lập tức ôn nhu trấn an nói: “A Sách, ngươi yên tâm. Đừng nói ngươi chỉ là nho nhỏ cảm mạo, cho dù ngươi bị người chém mười bảy mười tám đao, máu chảy thành sông, đầu khớp xương nát đầy mặt đất, chỉ còn một hơi thở cuối cùng, ta vẫn sẽ tìm người giúp ngươi đem đầu khớp xương hợp lại, đem máu một lần nữa đổ vào, cho ngươi nỗ lực sống sót.”



Viên Ngạo Sách bị tình cảnh mà hắn hình dung làm cho chấn động thật lâu, hơn nửa ngày, mới cắn răng nói: “Thật không biết nên cảm kích sự cố chấp của ngươi, hay là cảm kích sức sống tràn đầy của ta.”



Kỷ Vô Địch cắn môi dưới, bẽn lẽn cười nói: “Không bằng cảm kích ông trời cho chúng ta gặp nhau?”



. . .



Tám năm trước lúc hắn bị Kỷ Huy Hoàng giam vào Thập Ác lao, hắn không hận quá.



Tại Thập Ác lao bị nhốt đến tám năm, hắn cũng không hận quá.



Thế nhưng tám năm sau, từ thời khắc hắn gặp phải Kỷ Vô Địch thì, hắn thực sự đã bắt đầu căm hận lão Thiên.



Lẽ nào nói tám năm cực khổ của hắn chỉ là để gặp phải một tên như thế?



Viên Ngạo Sách càng nghĩ càng phẫn nộ.



Kỷ Vô Địch nói: “A Sách, chúng ta đi xem đại phu đi. Ngươi yên tâm, tiền ta sẽ trả mà.”



Viên Ngạo Sách lạnh lùng nói: “Ngươi nghĩ ta không có tiền?”



Kỷ Vô Địch kinh ngạc nhìn hắn, “Tử Trung nói qua, trước khi ngươi vào Thập Ác lao, trên người ngoại trừ y phục ra, những thứ khác đều bị cha ta soát lấy đi hết mà.”



Viên Ngạo Sách nói: “Vậy ngươi còn không mau đem những thứ của ta hết thảy trả lại cho ta?”




Kỷ Vô Địch nhìn hắn, lại nhìn kiếm, chuyển hướng lão Vương nói: “Còn có cái nào rắn chắc hơn chút nữa không?”



“Rắn chắc?” Lão vương suy nghĩ một lát, nói, “Ngươi chờ một chút.” Hắn xoay người vào cửa, nửa ngày sau vác theo một thanh đao đi ra, “Đây, cái này rắn chắc.”



Viên Ngạo Sách tức giận nói: “Con mắt nào của ngươi thấy nó giống kiếm?”



Lão Vương nói: “Nó đương nhiên không phải là kiếm, kiếm là loại thanh cao tráng lệ, nó làm sao sánh được.”



Kỷ Vô Địch thấy Viên Ngạo Sách không thích, đành phải nói: “Không còn cái khác sao?”



Lão Vương nói: “Muốn rắn chắc, cũng chỉ có loại này thôi.”



“Rắn chắc?” Viên Ngạo Sách thân thủ cầm lấy đao, vừa bắn ra, thân đao đã đứt thành hai đoạn, “Ngươi đến tột cùng là từ đâu mà nghĩ là nó rắn chắc?”



. . .



Lão Vương nói: “Cái chuôi này hai lượng.”



Kỷ Vô Địch ôm tàn đao tàn kiếm và túi tiền sạch bách, cùng Viên Ngạo Sách từ Đả thiết phô đi ra.



“A Sách.”



“Ân?”



“Ngươi nói năm đó sao cha ta lại không dùng thanh kiếm này để chôn cùng ni? Rõ ràng đẹp như thế.” Như vậy sẽ không lãng phí, cũng sẽ không làm Viên Ngạo Sách không có kiếm để dùng.



Viên Ngạo Sách trầm ngâm nói: “Đại khái chắc là không thích phái Thanh Thành.”



*************



Dám bán kiếm gãy? Kẻ nào bắt nạt môn chủ để ta đi giáo huấn hắn!!



Ta muốn cùng A Sách đi Vũ Đương.



Lẽ nào hai người bọn hắn giả cãi nhau, đem cục diện rối rắm ném qua cho hắn?



Lại một hội nghị nữa của Huy Hoàng Môn kết thúc trong tiếng thở dài.



*************



[1] Đả thết phô: hàng đánh sắt thép, chắc giống nhà mấy ông thợ rèn ấy



*************



Xong chương này tớ có hai nhận xét:



Một là, anh Sách quá tốt tính, bị người ta vô duyên vô cớ giam tới tám năm mà không hề oán hận, có lẽ vì thế mà ông trời mới đem bạn Kỷ ‘tặng’ cho anh chăng?



Thứ hai, bạn Kỷ tuy là môn chủ nhưng mà nghèo thấy tội luôn, có mỗi bạc vụn hà, chả trách bạn ấy cứ thích chọc tức A Tả, tiền trong Huy Hoàng Môn đều do Tả ca quản lý hết còn gì.