Hủ Mộc Sung Đống Lương
Chương 16 : Cân ban vô địch (thất)
Ngày đăng: 07:49 19/04/20
Kỷ Vô Địch trở về phòng, Viên Ngạo Sách đang nhắm mắt tĩnh tọa.
Y đi qua đi lại, nghĩ đơn giản không có việc gì làm, liền lấy cái ghế, ngồi ở bên giường Viên Ngạo Sách, hai chân dẫm lên trên y phục, bó gối ngồi nhìn hắn.
Ngũ quan Viên Ngạo Sách cực kỳ tinh xảo, dù đặt trên mặt nữ nhân, cũng sẽ rất dễ nhìn. Thế nhưng ở trên mặt hắn cũng không đột ngột, càng không có nửa phần son phấn nữ khí, ngược lại anh khí mười phần.
Đoan Mộc Hồi Xuân cũng rất đẹp. Thế nhưng so với Viên Ngạo Sách thì không được như hắn anh tư bột phát (oai phong rạng rỡ =_=).
Nhìn một chút, Kỷ Vô Địch lại từ trong tay áo lấy ra một cái gương nhỏ, bắt đầu nhìn lại mặt mình.
Mặt trắng trắng mềm mềm, môi hồng hồng mọng nước, lông mi rất dài, con mắt rất tròn. Đồng dạng ngũ quan ở trên mặt Kỷ Huy Hoàng, là bạch tú nhã nhặn mang theo vài phần kiên cường. Thế nhưng ở trên mặt y, chính là bạch tú nhã nhặn mang theo vài phần trẻ con không lớn nổi.
Tả Tư Văn đã giải thích rằng, tướng do tâm sinh, mỗi lần đều dùng điều đó để dụ hoặc y luyện võ nhiều một chút, ít đến kỹ viện ít đánh đàn.
Kỳ thực, y rất muốn mình có vẻ ngoài kiên cường, như vậy đi vào tiểu quan quán mới không bị người hiểu lầm là bị bán ra. Thế nhưng luyện võ thật sự là thiên địch của y. Mỗi khi đứng ở luyện võ trường, y lại có loại triệu chứng như đầu váng mắt hoa, tứ chi tê dại, mà lần nào cũng vậy, không thuốc nào chữa nổi.
Y thở dài, đem gương thả lại vào trong tay áo, ngẩng đầu lên, đã thấy Viên Ngạo Sách chẳng biết mở mắt từ bao giờ, đang nhìn y.
“A Sách.” Y chớp chớp mắt, “Ngươi đã đói bụng chưa? Có muốn ăn chút gì không?”
Viên Ngạo Sách nhìn y không nói lời nào.
Kỷ Vô Địch đem mặt dính sát qua nói: “A Sách, nếu như ngươi muốn hôn ta, ngàn vạn lần không nên chịu đựng.”
Viên Ngạo Sách sắc mặt không đổi nói: “Nếu như muốn đánh ngươi thì sao?”
“. . . . . . Chết cũng phải nhẫn!”
Viên Ngạo Sách hừ một tiếng, “Ngươi đến gần ta như thế làm cái gì?”
Kỷ Vô Địch cười híp mắt nói: “Bởi vì ngươi đẹp a.”
Viên Ngạo Sách sắc mặt cứng đờ, không vui trừng mắt nhìn y, “Ngươi rất thích người đẹp?”
Kỷ Vô Địch rất cố sức gật đầu.
“Tỷ như cái kia Thanh Thanh Thanh?”
. . . . . .
Kỷ Vô Địch suy nghĩ nửa ngày, mới nghĩ ra hắn chỉ chính là ‘Trình Trừng Thành’. “A Sách, tuy rằng Trình Trừng Thành hắn là người phái Thanh Thành, thế nhưng Trình Trừng Thành và Thanh Thanh Thanh vẫn là có điểm khác nhau.”
“Tên chỉ cần có thể dùng để phân rõ người nào với người nào là tốt rồi, có gì khác nhau chứ?”
“Với hắn mà nói, Trình Trừng Thành là tên, Thanh Thanh Thanh là biệt danh.”
“Tùy tiện.” Viên Ngạo Sách xuống giường rót nước uống.
Kỷ Vô Địch đi theo phía sau hắn, “Kỳ thực A Sách đẹp hơn Trình Trừng Thành nhiều.”
Tay Viên Ngạo Sách rót nước hơi ngừng lại, khóe miệng bất giác giương lên, “Nga? Vậy Xuân Mộc Nhất Đoan thì sao?”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Nếu Kỷ môn chủ không chê, vậy bộ cờ này liền tặng cho môn chủ.”
Kỷ Vô Địch cười gật đầu nói: “Vậy thì tốt rồi. Ta cũng nghĩ là đám các ngươi vác một bàn cờ bạch ngọc to như thế nặng như thế đi tới đi lui, rất là bất tiện ha.”
Dù là Đoan Mộc Hồi Xuân phong độ tuyệt hảo, lúc này cũng có chút ăn không tiêu. “Đã thế, chúng ta bắt đầu đoán quân đi.”
“Còn đoán gì nữa. Ta chọn xong rồi.” Kỷ Vô Địch cầm lấy một viên màu đen, ba một cái rơi vào Thiên Nguyên [1].
. . . . . .
Đoan Mộc Hồi Xuân yên lặng ngồi xuống, nhặt lên quân trắng, nhẹ nhàng đặt xuống bên cạnh quân đen.
Kỷ Vô Địch là dạng điển hình của cái gì cũng biết, cái gì cũng qua loa.
Bởi vậy sau một lúc, quân đen đã bị giết không còn manh giáp, thổ địa bị mất đếm không xuể.
Nhìn trên bàn cờ trắng xoá một mảnh, Đoan Mộc Hồi Xuân tâm tình tốt. Hắn buông quân cờ, mỉm cười ôm quyền nói: “Đa tạ đa tạ.”
Kỷ Vô Địch lơ đễnh phất tay nói: “Không sao không sao. Ta tuy thua cờ, nhưng thắng bàn cờ. Một thua một thắng, một mất một được, cái này nói lại, ta vẫn là chiếm được một món thật lớn.”
Niềm vui thắng cờ của Đoan Mộc Hồi Xuân nhất thời bị hòa tan mất mấy phần, “Kỷ môn chủ quả nhiên rộng rãi hơn người, thông thấu hơn người, khiến người ta khâm phục.”
Kỷ Vô Địch cảm thán nói: “Ai cũng nói như vậy.”
Đoan Mộc Hồi Xuân vội ho một tiếng, “Sắc trời không còn sớm, tại hạ còn có việc, không thể ở lâu.”
“Cũng tốt cũng tốt. Sắp đến lúc dùng bữa rồi, vạn nhất cơm nước bọn họ đưa tới thiếu, mình bọn ta ăn, các ngươi nhìn, ta sẽ xấu hổ.”
Đoan Mộc Hồi Xuân đối với sự quan tâm của y tỏ ra rất cảm kích, liên tục xin miễn y đứng dậy đưa tiễn, phất tay áo mang theo thanh phong và đám tùy tùng mà đi.
Viên Ngạo Sách ngồi ở một bên, thiêu mi nói: “Ngươi không thích hắn.” Là khẳng định, không phải nghi vấn.
Kỷ Vô Địch bồi cười nói: “Đương nhiên, ta thích A Sách nhất mà. Cái bàn cờ này không sai. A Sách ngươi nghèo như vậy, ta tiếp tế cho ngươi.”
Viên Ngạo Sách: “. . . . . .”
****************
Vì A Sách, cái gì ta cũng nguyện ý!
Vậy tránh xa ta ra một chút
Tiếp xong Đoan Mộc Xuân Hồi lại đến Trình Trừng Thành, hết Trình Trừng Thành lại đến Phiền Tế Cảnh, đâu ra nhiều thế chứ???
A Sách nhà ta xem ra còn ăn dấm dài dài a ~
****************
[1] Thiên Nguyên: một điểm trên bàn cờ vây