Hứa Tiên Chí

Chương 10 : Tiệc rượu

Ngày đăng: 11:37 18/04/20


Theo chế độ khoa cử ngàn năm, cuồng sinh như Kim Thánh Thán cũng không mấy người, không giống như cuộc thi tốt nghiệp trung học, năm nào còn có một vài người tự cho mình giỏi. Nhưng nếu để những người này đến trường thi, sợ là muốn tiêu sái cũng không nổi.



Trong trường thi chỉ có tiếng bút lông đưa trên giấy, các thí sinh cũng múa bút thành văn, Hứa Tiên cũng chỉ là một người vô cùng tầm thường trong số những người này.



Kết thúc cuộc thi, Hứa Tiên đặt bút xuống, bài thi được thu lại, đầu tiên là giám thị tiên sinh đọc một lượt, sau đó là tầng tầng truyền đọc, cuối cùng đưa tới trong tay viện thủ.



Trong một cái sân thanh nhã, một người trung niên cầm một bài thi xem xét cẩn thận, trên đó đề tên Hứa Tiên. Sau khi xem xong, nhẹ nhẹ đặt lên bàn, cười với những người bên cạnh:



- Văn Thụy, môn sinh này của ngươi, văn chương tuy không tệ, nhưng cũng không có gì đặc sắc.



Văn Thụy kia chính là Vương Học chính lão sư của Hứa Tiên, lúc này mỉm cười đưa ra một bài văn:



- Đứa cháu này cũng viết được văn chương cẩm tú.



Trên bài thi đề hai chữ Phan Ngọc.



Hai người, một người là Tổng đốc, một người là Học chính, chức vị chênh lệch thật lớn, nếu không phải năm xưa là đồng song bạn tốt, hơn nữa gia thế Vương gia khá lớn, chỉ sợ không thể ngang hàng như thế. Bất quá, quan trường chìm nổi, có thể gặp lại nhau một lần nữa quả là duyên phận khó được. Kỳ thi nhỏ này vốn không tới phiên bọn họ đến xem, nhưng vừa lúc cuộc thi này đều có hai hậu bối, lấy ra bình luận một phen, thỏa mãn cái tâm háo thắng.



Vương Học chính nói sang chuyện khác:



- Hình như ngươi đã quên cách đọc văn năm đó lão sư dạy chúng ta sao? Trước xem chữ, sau xem văn.



Phan Tổng đốc cười nói:



- Mặc dù Hứa Tiên này chữ đẹp, nhưng cũng không phải ta thiên vị, bất quá, chữ của cháu ta cũng vẫn đẹp hơn một chút.



Vương Học chính lắc đầu liên tục:



- Sai rồi sai rồi, lão sư nói, xem chữ không phải là đọc chữ, mà là xem tính tình. Ngươi xem, chữ của cháu ngươi tuy tốt, nhưng bút ý khúc chiết, khí âm nhu quá nặng, lòng dạ sợ là quá sâu. Vẫn là Hứa Tiên, chữ viết khoáng đạt không câu chấp, thái độ làm người sẽ đoan chính hơn.



Phan Tổng đốc cười mắng:



- Giỏi cho Vương Văn Thụy ngươi, vẫn cái tính không chịu thua ai. Ngươi đã quên năm đó lão sư nhận xét chữ ngươi thế nào rồi sao? "Quá cứng dễ gãy, quá nhọn dễ mài" Lại nói tới hai người này, lòng dạ sâu một chút chẳng lẽ là chuyện xấu?



Nói lại, lão cũng có chút cảm xúc, đọc sách thánh hiền, có mấy ai không có ý chí đem ra tế thế an dân? Chẳng qua là thế sự khó khăn, đến được cuối cùng cũng chỉ có lòng dạ ngày càng sâu.



Vương Học chính cũng cười nói:



- Thì ra ngươi vẫn nhớ, kệ chuyện bọn tiểu bối đi! Hôm nay muốn đòi ngươi vài chén rượu đây!
Hiền thánh ký đĩ ẩm, hà tất cầu thần tiên.



Tam bội thông đại đạo, nhất đấu hợp tự nhiên.



Đãn đắc tửu trung thú, vật vi tỉnh giả truyên.



(Nguyệt hạ độc chước kỳ 2 - Uống rượu một mình dưới trăng kỳ 2 - Lý Bạch



Nếu trời không thích rượu



Sao Rượu ở chi trời?



Nếu đất không thích rượu



Suối rượu ở chi đời?



Trời đất đã thích rượu



Thích rượu không thẹn trời.



Đã nghe trong tựa thánh



Lại nói đục như hiền



Thánh hiền đều uống rượu



Cầu mà chi thần tiên?



Ba ly hiểu đạo lớn



Một đấu hợp tự nhiên



Chỉ mong được thú say



Kẻ tỉnh mặc ai khen.)



Bài "Nguyệt hạ độc chước" này của Lý Bạch là bài thơ giắt khóe miệng của hắn ở kiếp trước, chuyên môn dùng để đánh trống lảng sau khi say, hôm nay dù say, nhưng ngâm lên vẫn thông thuận vô cùng.