Hứa Tiên Chí
Chương 264 : Đưa Tiễn
Ngày đăng: 11:40 18/04/20
- Có thể trở về được rồi.
Vẻ mặt Duẩn Nhi đau khổ nói:
- Nếu có sư thúc ở đây là tốt nhất, đáng tiếc sư phụ của ngươi không chịu đến chỗ Bạch tỷ tỷ đón năm mới.
Ngư Huyền Cơ nói:
- Ta sớm đã nói, nếu ngươi muốn đi, thì có thể đến đó mà!
Hai tay Duẩn Nhi kéo kéo tay Ngư Huyền Cơ nói:
- Nếu ta đi thì chỉ còn lại một mình sư phụ, chẳng phải người sẽ rất cô đơn sao?
Ngư Huyền Cơ sửng sốt. Vuốt lọn tóc ra sau tay, cười cười nói:
- Không có quan hệ với ta.
Duẩn Nhi nói:
- Làm sao mà không quan hệ! Sư phụ đi từng đó ngày, Duẩn Nhi đã hiểu được, sẽ không phải là không có quan hệ.
Sau đó vỗ ngực đảm bảo nói:
- Duẩn Nhi vĩnh viễn sẽ không bỏ lại sư phụ một mình.
Ngư Huyền Cơ ngồi xổm xuống, ôm Duẩn Nhi vào trong ngực, nhẹ giọng nói:
- Sư phụ làm thức ăn ngon cho ngươi.
- Sư phụ sẽ không làm đâu.
Duẩn Nhi luôn luôn rất thẳng thắn.
Ngư Huyền Cơ dậm chân nói:
- Sư phụ sẽ không lừa gạt ngươi.
Ngừng lại một chút, nói:
- Không biết làm sao, sẽ làm được!
Buổi đêm năm mới ồn ào, náo nhiệt ở nơi này đã vượt qua trong an bình, tờ mờ sáng ngày hôm sau cho đến khi diễn ra ngày hội @[email protected]
Tiểu Thiến phải về núi Kỷ Ngọc, Vân Yên thì không muốn xuất đầu lộ diện. Mà chỉ cần nơi có Ngao Ly thì Tiểu Thanh nhất định phải giảm bớt số lần xuất hiện.
Hứa Tiên chỉ đưa Bạch Tố Trinh và Ngao Ly ra ngoài, hắn suy nghĩ một chút, hay là nên hoàn thành ước định của năm ngoái. Đi tới trước cửa nhà Huyền Cơ. Trên cửa dán bức vẽ của năm ngoái, vẽ hình Duẩn Nhi cùng con heo có lỗ mũi dài Hứa Tiên.
Chưa kịp gõ cửa, Ngư Huyền Cơ đã mở cửa ra, nhẹ nhàng nói:
- Hứa công tử, ngươi đã đến rồi
Rồi hướng về Bạch Tố Trinh mỉm cười.
Hứa Tiên nghe một tiếng "Hứa công tử" nhất thời không biết đáp lại như thế nào, "Sư,"
Ngư Huyền Cơ liền ngắt lời nói:
- Nếu Hứa công tử không chê, gọi ta một tiếng Huyền Cơ được không!
Rõ ràng là cách xưng hô thân thiết hơn rất nhiều, nhưng lại được nàng nói ra, giống như cách xa mười vạn tám nghìn dặm.
Hứa Tiên do dự một chút:
- Huyền Cơ
Ngư Huyền Cơ cười nói:
- Tới đón Duẩn Nhi đi xem đèn lồng à!
Nói đoạn tránh người sang một bên, quả nhiên thấy Duẩn Nhi mặc một bộ đồ mới, cầm theo đèn lồng đứng sau lưng nàng, lộ ra vẻ mặt rất khả ái, chẳng qua là trên mặt chó chút mất hứng, nói:
- Sư phụ không đi thì Duẩn Nhi cũng không đi, đã bảo là không để người ở lại một mình mà.
Rồi kéo kéo tay Ngư Huyền Cơ làm nũng nói:
- Sư phụ đi cùng chứ!
Tâm tính của tiểu hài tử, rất thích thú loại chuyện này.
Ngư Huyền Cơ khẽ lắc đầu, lộ ra ý kiên quyết.
Bạch Tố Trinh nói:
- Ta cũng không thích không khí ồn ào như vậy, liền ở lại với Huyền Cơ cũng được!
Tính tình nàng thì lại rát thích yên tĩnh.
Ngư Huyền Cơ ngồi xuống giúp Duẩn Nhi sửa lại quần áo. Nói:
- Nghe nè, sư phụ có sư phụ của mình ở lại. Không phải là ở một mình, cái này không phải tốt sao?
Trên mặt hiện lên biểu tình hiểu rõ, đứng dậy nói với Hứa Tiên:
- Hứa công tử, mong công tử chiếu cố Duẩn Nhi một chút.
Cuối cùng, Bạch Tố Trinh và Ngư Huyền Cơ đứng trước cửa, nhìn Hứa Tiên mang theo Duẩn Nhi và Ngao Ly chìm vào biển người.
Bạch Tố Trinh quay lại nhìn Ngư Huyền Cơ nói:
- Huyền Cơ, ngươi đã nhớ lại hay là đã khôi phục rồi?
Trong đôi mắt chứa hàng nghìn hàng vạn ánh đèn của Ngư Huyền Cơ như lưu ly. Cả trăm ngàn người, tựa hồ như sợi dây vận mệnh của họ đều hiện lên trong mắt nàng.
- Sư phụ. Quên mất không phải là một chuyện tốt, mặc dù ta tôn trọng người. Nhưng ta cũng có lựa chọn của mình. Tiểu Ngư nhi cũng đã trưởng thành.
Bạch Tố Trinh thở dài gật đầu:
- Khi nào sẽ rời đi?
Ngư Huyền Cơ nói:
- Đại khái, cũng nhanh thôi! Ta thấy được một chút tương lai, nhân gian này sẽ có một trường kiếp nạn.
Thế nhưng nhìn lên khuôn mặt hắn đang lộ nét cười, nàng biết hắn đang trêu đùa mình, bởi vậy hung hăng đẩy hắn ra:
- Để lôi điện đánh chết ngươi đi.
Hứa Tiên đang thở dài cảm thán thì chợt một thân ảnh màu xanh nhạt phóng vào phòng báo cáo:
- Sư thúc, sư phụ muốn đi.
Hứa Tiên từng nói với nàng, sau này Ngư Huyền Cơ đưa ra quyết định trọng đại gì thì nhờ nàng thông báo cho mình. Duẩn nhi vẫn luôn nhớ ước định đó.
Hứa Tiên hỏi:
- Khi nào sẽ đi?
Duẩn nhi nói:
- Sáng sớm ngày mai tại bến thuyền Tây thị.
Hứa Tiên nói:
- Nói xem buổi tối ngươi muốn ăn gì?
- Ta chạy vội đến báo cho người, hiện giờ phải nhanh chóng trở về, sư thúc đừng quên đến tiễn chúng ta đó.
Hứa Tiên đấu tranh trong đầu, có nên đi hay không?
Sáng sớm hôm thứ hai, lúc Hứa Tiên thức giấc nhìn ra cửa sổ, trời vẫn còn tối đen.
Bên ngoài tràn ngập sương lạnh thế nhưng trong chăn vẫn đầy ấm áp. Bạch Tố Trinh nghiên người tựa vào lồng ngực hắn, bình yên ngủ say.
Thân hình như son như ngọc tỏa ra sự ấm áp khiến cho Hứa Tiên cảm nhận được một cảm giác hoàn mỹ nhất. Hắn nhẹ nhàng dùng sức ôm lấy người nàng vào trong ngực, tận hưởng mùi hương thanh nhã trên cơ thể nữ nhân.
Bạch Tố Trinh tỉnh giấc hỏi:
- Quan nhân, tại sao không ngủ thêm một lúc, trời vẫn còn chưa sáng mà?
Lại nhớ tới lần trước bị Hứa Tiên đột kích từ phía sau, ân ái mặn nồng tới tận lúc hừng đông. Tới lúc ra khỏi phòng, sau khi đã rửa mặt mà trên mặt vẫn chưa tan hết dư vị đêm hôm trước. Dáng điệu ấy làm Tiểu Thanh phải khen nàng hôm nay đặc biệt xinh đẹp, khiến nàng có chút ngây ngốc trong đầu. Nghĩ tới đây mặt liền đỏ lên
Hứa Tiên dán gương mặt vào lưng nàng nói:
- Ngày hôm qua Duẩn Nhi nói, lát nữa Huyền cơ sẽ đi, ơ, mương tử, mặt nàng nóng quá.
Bạch Tố Trinh biết rằng mình nghĩ gì đã bị Hứa Tiên biết hết.
- Chàng muốn đi tiễn sao?
Hứa Tiên nói:
- Ta suy nghĩ một chút, hay là thôi đi. Ta nghĩ, người này nên là sư phụ đi tiễn mới đúng!
Rồi vừa nhẽ nhàng khẽ vuốt vuốt vùng bụng bong loáng cùng vòng eo mảnh khảnh của nàng, người nàng còn đẹp hơn cả ngọc thạch, Hứa Tiên luôn không nhịn được vuốt ve. Cũng không phải vì dục vọng, mà là muốn cảm nhận sự tinh tế đó, mà da thịt của nàng còn đẹp hơn muôn vàn khối ngọc thạch trên đời này gấp trăm nghìn lần, dĩ nhiên có cảm giác yêu thích tới không muốn buông tay.
Bụng Bạch Tố Trinh rất là nhạy cảm, không nhịn được vặn vẹo thân thể, nói:
- Thiếp đây không đi, chàng muốn đi thì lập tức đi đi.
Rồi cũng không dám tiếp tục cử động, vì cảm nhận được sự thay đổi của Hứa Tiên.
Hứa Tiên có khi thấy may là nàng căng thẳng trong chuyện này, vì nếu nàng thật sự thích điều này, bản thân mình có khi trầm luân không thể tự kiềm chế, cho đên khi tinh tẫn nhân vong mới thôi, cố gắng bình tĩnh, kiềm chế lại dục hỏa, nói:
- Nàng không đi, ta cũng không đi, chúng ta ngủ tiếp thôi.
Bạch Tố Trinh xoay người lại, chống tay lên, cơ thể tạo thành một đường cong tuyệt mỹ. Chăn hơi trượt xuống, bày ra một mảnh da thịt trắng trong như tuyết mát lạnh như băng, ngọc phong nửa lộ, mơ hồ có thể thấy được một khe vực sâu không thấy đáy. Nàng vươn tay ra vuốt ve khuôn mặt Hứa Tiên, ánh mắt ôn nhu mà thương tiếc, sự bí ẩn, thánh khiết cùng hấp dẫn, thân thiết, cùng hoàn mỹ xa vời hòa lẫn với nhau.
- Đi đi, không nên làm gì khiến cho mình tiếc nuối.
Hứa Tiên cô độc đứng đầu đường, bên tai còn quẩn quanh những lời này của nàng. Nhìn lên bầu trời vẫn còn lác đác sao, khẽ nói:
- Tiếc nuối sao?
Bến tàu thuộc sở hữu của thành trấn Giang Nam, là nơi thức dậy đầu tiên.
Hoàng hôn buông xuống tán ra ánh sáng ấm áp, rất nhiều thuyền bè bỏ neo, chỉ có chiếc thuyền hàng dừng bên cạnh bến tàu là còn có người chuyển hoàng qua lại.
Hứa Tiên vẫn đang tìm thân ảnh Ngư Huyền Cơ lẫn trong dòng người hỗn loạn nhưng tìm thế nào cũng không ra, lòng khẽ động, Ngư Huyền Cơ biết ảo thuật, muốn lừa gạt con mắt người phàm cũng chẳng khó. Linh quang chợt lóe.
Trên một chiếc tàu chở khách, dung mạo chân chính của hai nàng xuất hiện, chính là Ngư Huyền Cơ và Duẩn Nhi cải trang thành thư sinh và thư đồng. Hoán Nhi quay sang vẫy Hứa Tiên thì bị Ngư Huyền Cơ véo má.
Hứa Tiên bước tới, chưa kịp nói gì đã bị Ngư Huyền Cơ chào một câu ngăn cản:
- Hứa công tử.
Hắn sửa lại chút tâm tư, nói:
- Ta tới tiễn nàng.
Nàng mỉm cười nói:
- Đa tạ, còn chuyện gì khác không?
- Không có.
Sau đó lúng túng trầm mặc. Hứa Tiên mói mấy câu nhạt thếch dạng như đi đường cẩn thận, thuận buồm xuôi gió…, nhưng thực ra hắn cũng không biết mình đang nói gì.
Khi hắn sắp sửa bại lui thì đột nhiên Ngư Huyền Cơ lấy ra một phù văn màu vàng từ bê hông, cười đưa cho hắn:
- Hứa công tử sắp độ Thiên kiếp rồi nhỉ. Kim phu này có thể giấu được thiên cơ, áp chế Thiên kiếp. Tặng cho ngươi coi như đáp tạ ơn cứu mạng.
Hứa Tiên nhận lấy thần phù, chính là thứ ngày đó đưa cho nàng, trên đó có phù văn như thể dùng vàng nung chảy mà đúc thành, nhưng là thứ ký hiệu chưa từng thấy bao giờ, ẩn chứa năng lượng huyền diệu. Vật này chính là thứ Hứa Tiên rất cần, có kim phù này, hắn có thể yên tâm to gan tiếp tục tu luyện. Cứ kéo dài, khả năng có thể áp chế Thiên kiếp sau này sẽ cao hơn một chút.
Thần phù này chính là trên đời khó gặp, là pháp khí, thậm chí có thể nói là thần khí.
Nhưng hắn lắc đầu nói:
- Ta không thể nhận vật trân quý như thế.
Ánh mắt mỉm cười, tựa hồ như cảm giác được gì đó.
Ngư Huyền Cơ sửng sốt, hiển nhiên không coi như lời hắn nói là thật:
- Nếu chỉ vì giận dỗi mà không để ý đến sự nguy hiểm của Thiên kiếp, không khỏi đã cô phụ sự mong đợi của sư phụ ta rồi.