Hứa Tiên Chí
Chương 266 : Bạch Hồ
Ngày đăng: 11:40 18/04/20
Vốn là sẽ không thử thay đổi, nghĩ đến năng lực người nọ, có lẽ thật sự có thể thay đổi tương lai? Khiến cho lời tiên đoán của mình thất bại, cứu vãn tai họa này sao? Duẩn Nhi tò mò nhìn Ngư Huyền Cơ:
- Sư phụ, người sao vậy?
Ngư Huyền Cơ vươn tay xoa xoa đầu nàng, nói:
- Duẩn Nhi, có thích Kinh thành không?
Nàng mơ mơ hồ hồ đáp:
- Kinh thành ở đâu? Không phải chúng ta ra biển sao?
Lúc này, trên mặt nước xuất hiện một thân ảnh màu trắng, cười cười phất tay với Duẩn Nhi, những người khác vẫn làm việc của mình, tựa như không nhìn thấy thân ảnh kia. Duẩn Nhi cũng mừng rỡ reo lên:
- Ngao Ly!
Và cố gắng vẫy vẫy tay, mếu máo khóc lên:
- Sư phụ, chúng ta còn có thể gặp lại không?
Ngư Huyền Cơ ôm nàng vào ngực, nói:
- Đừng khóc, đừng khóc, còn có thể gặp lại được, còn có thể.
Mấy ngày sau, khi Hứa Tiên ra ngoài, thấy Vân Yên chuẩn bị một đống đồ lớn, cười khổ nói:
- Chúng ta đâu có dọn nhà? Mà là lên Kinh đi thi, không cần phải như thế!
Cầm kỳ thi họa, đồ ăn trên đường, gối ngủ chuyên dụng của Vân Yên, đủ thứ đồ không tên bày đầy một cái bàn bát tiên, đắp thành đống cao.
Vân Yên lè lưỡi nói:
- Dù sao phu quân cũng có mây để ngồi, cũng không phiền gì, mang nhiều một chút cũng không sao.
Hứa Tiên xuất hành đương nhiên không cần xe ngựa mệt nhọc, đằng vân giá vũ là được ngao du khắp tam sơn ngũ nhạc. Trước đó vài ngày hắn không cách nào tu luyện thuật đáp mây, bèn mở rộng Hoàng vân lớn lên không ít, cỡ bằng một cái giường nhỏ, nhưng nếu chất cả đống đồ này lên thì cũng phải chen chút. Mặc dù có pháp thuật và pháp khí giới tử mà Tu Di cho nhưng cũng là vật trân quý hiếm hoi, không phải ai cũng có.
Bạch Tố Trinh cầm Truy Tinh Kiếm đi tới, kinh ngạc hỏi:
- Các người đang làm gì thế?
Nghe Hứa Tiên giải thích, nàng bật cười nói:
- Sao lại cần nhiều đồ thế?
Bèn chọn chọn lựa lựa trong đống đồ trên bàn, tất cả những thứ có thể mua được trên đường không mang theo. Mà bộ sách Hứa Tiên cũng có thể viết ra được đương nhiên cũng không mang theo. Bỏ lại hai thứ này cũng không còn nhiều lắm. Chỉ còn lại đàn tiêu của Vân Yên, còn có hai bộ quần áo thay, một chút ngân phiếu và chút bạc vụn.
Cuối cùng, Truy Tinh Kiếm trắng tinh được giao cho Hứa Tiên, nàng nói:
- Quan nhân, kiếm này chàng mang theo nhé!
Hứa Tiên đáp:
- Ta là đi thi, không phải đi đánh nhau, nàng ở đây dùng kiếm thì hơn.
- Đúng vậy. Hơn nữa ngươi cũng đã tới, khi loạn thế tới, là lúc ngươi nhập thế.
Sóng mắt của nữu tử chuyển một cái, nói:
- Nói như vậy Chân Vũ Cung sẽ không nhiều chuyện? Mặc dù ta không sợ con rùa đen kia, nhưng quy củ của Thánh Mẫu không thể không theo, nhưng ngươi đã mở miệng, đại khái Thánh Mẫu đã đồng ý.
Ba Tuần nói:
- Ngươi đi đi, ta chỉ sợ không thể có hiệu quả.
Nữ tử che miệng cười nói:
- Ta lại sợ ngoắc ngoắc ngón tay là có thể câu dẫn nam nhân của Dực Hỏa Xà, cực kỳ không thú vị. Không chừng khi đó Dực Hỏa Xà ngu xuẩn kia sẽ khóc lóc hô hào không thuận theo!
Giống như tưởng tượng ra tình cảnh lúc đó, cười cười run rẩy hết cả người, quay người đi ra cửa, đi qua đình viện, đã thấy suối phun đã khôi phục diện mạo vốn có. Sênh ca múa thoát y, đã tuần hoàn lại, vô hưu vô chỉ.
Nam tử tuyệt mỹ kia lại đi tới, nữ tử kia bỏ qua hắn, nhìn đám mỹ nhân kia, nói: Text được lấy tại Truyện FULL
- Các ngươi có thể giúp ta giết hắn không?
Trên mặt của nam nhân kia lộ ra thần sắc sợ hãi.
Những mỹ nhân kia nhìn thấy cô gái này, thần sắc mê luyến nam tử kia đã biến mất, biến thành yêu say đắm cuồng nhiệt với nàng, ngược lại vây quanh nam tử tuyệt mỹ kia.
Nữ tử nghe tiếng kêu thảm thiết của nam tử phía sau truyền tới. Đùa bỡn bên tai, trong nội tâm lẩm bẩm:
- Hứa Tiên sao?
...
Hứa Tiên cùng Vân Yên cùng ngồi trên mây bay đi. Thời điểm này cũng không có đồ vật định vị toàn câu, cho nên chỉ có thể nhìn phương hướng mà bay. Dù sao cũng không phải việc gấp, cho nên không quá mức chú ý. Ngẫu nhiên gặp được nơi có cảnh sắc tú lệ trên mặt đất, tạm thời dừng lại. Du sơn ngoạn thủy rồi mới lên đường.
Hứa Tiên khi còn bé cũng từng lập nguyện vọng đi tới các nơi núi non sông ngòi như thế này, về sau mới biết đều là lừa người, bị nhốt trong một thành thị, thậm chí một quảng trường, mới là nơi quy túc của phàm nhân. Hiện giờ có thể mang theo mỹ nhân cùng đi, cùng mỹ nhân ngắm cảnh, đây mới được xem là khoái hoạt nhân sinh, thực sự có chút ít cảm giác hào hùng "Đạp biến núi xanh người không lão".
Cho dù là ở trên mây, cũng không ngừng nói chuyện. Vân Yên khi thì kinh hô, khi thì nhõng nhẽo cười, quả nhiên là khiến người ta vui vẻ. Đợi đến lúc hưng phấn ban đầu tán đi, đã lười biếng nằm trong ngực của Hứa Tiên, nhu thuận như con mèo nho, thời điểm Hứa Tiên vuốt ve lưng của nàng. Mới có thể thoải mái làm nàng động đậy. Bỗng nhiên cười nói:
- Vẫn là Bạch tỷ tỷ anh minh, có phu quân bên canh, quả nhiên không cần gối đầu, mấy ngày nay cũng chưa từng ngủ cạnh phu quân a!
Hứa Tiên ôm lấy thân thể xinh đẹp tuyệt thế này, cũng không dám có oán ý như trước kia, sợ câu dẫn nàng, sau đó phá hư con đường tu hành của Vân Yên, cũng biết rõ khi đó mình sống không được khá giả, chỉ có thể sờ sờ gò má của nàng, nói:
- Đúng vậy a.
Vân Yên biết tâm ý của hắn, trong nội tâm cũng cảm thấy điểm mật, ngọt ngào, hận không thể mong đoạn đường này càng xa càng tốt.
Thời điểm này, bỗng nhiên thiên địa sáng ngời, một mặt nước đã bao phủ phía chân trời xa xa, bởi vì đã tới Thái Hồ.
Vân Yên muốn theo Hứa Tiên đi xem Bách Thảo Đường mà hắn sáng lập. Hai người đi dọc theo bờ hồ, thật vất vả tìm được Tô Châu. Bái phỏng Ngô Nhân Kiệt. Sau đó nghỉ ngơi ở Bách Thảo Viên một chút, ăn một bữa cơm trưa sau đó mới rời đi.
Sau khi đi một chút, vào lúc ban đêm đã vượt qua Trường Giang, vào lúc khuya hôm đó, đã tới khác sạn tốt nhất của thành Kim Lăng nghỉ ngơi một đêm. Tuy đám mây cũng có thể nghỉ ngơi, nhưng người ai cũng có thói quen nằm trên giường cả.
Cứ như vậy, ngày đi tối ngủ, đến thời điểm ăn cơm thì tìm thành trấn dọc đường, nếu là hoang sơn dã lĩnh, lại ăn các món dân dã.