Hứa Tiên Chí
Chương 296 : Y Bệnh
Ngày đăng: 11:40 18/04/20
Từ trên cao nhìn bao quát nam nhân này, cảm giác như bao quát lấy cả thế giới. Khóe môi câu dẫn lộ ra nụ cười, cúi thân xuống, ôm lấy lưng của hắn.
Hứa Tiên cho rằng nàng mệt mỏi, xoay người ôm nàng vào ngực, lẩm bẩm nói:
- Ngủ đi!
Dáng người Vân Yên cao gầy, nằm trong ngực của hắn như hài tử, mềm mại tựa vào ngực Hứa Tiên, lại kéo cánh tay của hắn làm gối đầu, mới an an ổn ổn chìm vào trong giấc mộng.
Hứa Tiên một cước đá văng Dương Tiễn ra. Cười ha hả nói:
- Dương Tiễn tiểu nhi, ngươi có phục không? Cái gì một thành công lực, mười thành còn cũng bị ta đả bại.
Cùng lúc đó, toàn thân tản ra một con ràu, ah không, là bá vương khí.
Dương Tiễn bị thực lực kinh thiên của Hứa Tiên làm giật mình và thuyết phục, nằm rạp trên mặt đất khóc rống lưu nước mắt,
- Tiểu nhân có mắt như mù, mạo phạm Hứa huynh, nguyện đem muội muội là Tam Thánh Mẫu gả cho Hứa huynh.
Hứa Tiên mắt hổ trương lên, thân hổ chấn động.
- Lời ấy thật đúng, ngươi muốn làm anh vợ của ta?
Dương Tiễn ngẩng đầu lên, khẳng định lắc đầu, nói:
- Không, ta không muốn làm anh vợ của ngươi.
Trong mắt tuôn ra nước mắt chân thành, nói:
- Ta muốn làm tiểu đệ của ngươi, lão đại, thỉnh ngươi thu ta làm tiểu đệ a! Về sau ta cam đoan, có tiền sẽ cho lão đại tiêu, có thịt cho lão đại ăn. Có quan sẽ cho lão đại làm lớn, có tiểu nữu sẽ cho lão đại thượng, gặp nguy hiểm thì ta sẽ gánh, gặp địch nhân trên mình, kiên quyết không cho lão đại chịu tổn thương.
Hứa Tiên trợn mắt to con ngươi, quát:
- Chuyện này! Yaij sao lại âm tà thế, không phải là nằm mơ chứ?
Sau đó Hứa Tiên đã tỉnh...
Ặc, từ khi tu luyện thành công đến nay, rất lâu không có nằm mơ.
Hứa Tiên nằm trên giường trong chốc lát, hiện tại toàn thân còn có chút đau nhức, ngày hôm qua thật sự hao phí không ít thể lực. Tối hôm qua mới có thể ngủ thật sâu, nằm mơ thấy giấc mộng, nhưng cảm giác lại khá tốt.
Vân Yên không ở bên người, nhưng trong chăn có hương khí của nàng, lưu lại mấy sợi tóc xanh trên gối.
Lúc này Vân Yên đẩy cửa tiến vào, cười nói:
- Phu quân, ngươi tỉnh, Phan công tử đã tới hai lần, nhìn ngươi còn ngủ.
Không phòng không phải không có sơ hở nào, Vân Yên xưng hô Phan Ngọc vẫn là Phan công tử.
Hứa Tiên bước ra ngoài cửa, đi qua đi lại vài vòng. Thẳng đến khi nghe Doãn Hồng Tụ nói:
- Hứa công tử. Ngươi vào đi!
Lúc này mới vào phòng.
Doãn Hồng Tụ đã mặc quần áo, ngay cả giường chiếu cũng thu thập một phen, cũng lưu loát hơn rất nhiều. Nhưng nét ửng đỏ trên má ngọc vẫn chưa hết, thực sự thoải mái mời Hứa Tiên ngồi xuống, hỏi:
- Hứa công tử, không biết làm sao tìm ra được tên tặc đó?
Nhu Gia công chúa ở bên cạnh cũng lộ ra thần sắc hiếu kỳ.
Hứa Tiên cũng nói đại khái chuyện xảy ra ở miếu Nhị Lang thần hôm qua, cũng bỏ bớt đi chuyện của Nhị Lang thần, miễn cho chuyện này quá mức kinh thế hãi tục, chỉ nói chính mình bắt giết Tôn Thần Thông, bảo Doãn Hồng Tụ yên tâm.
Doãn Hồng Tụ chân thành nói:
- Cảm ơn ngươi.
Chính mình vốn phải cảm ơn hắn, nhưng vẫn phiền toái hắn, cho nên cảm thấy có chút xấu hổ. Trong mắt Nhu Gia công chúa hiện ra nét sợ hãi thán phục.
Hứa Tiên nói:
- Nếu không có chuyện gì khác, ta cũng cáo từ trước.
Hắn đã có hẹn với Phan Ngọc rồi, bảo nàng dạy cho mình đọc sách, cách kỳ thi mùa xuân không có nhiều thời gian, nếu như không ra sức học hành một chút, sợ rằng sẽ rớt kỳ thi xuân.
Trong nội tâm Doãn Hồng Tụ hơi có chút không bỏ được, sau đố cảm thấy rùng mình, tại sao mình lại như thế, chẳng lẽ còn có ý nghĩ xằng bậy hay sao? Vội vàng thu liễm tâm tư, nói lời cảm tạ với Hứa Tiên. Đứng dậy tiễn ứa Tiên rời đi.
Hứa Tiên cũng nói:
- Ngươi bệnh còn chưa khỏi, không nên đi ra ngoài mới tốt. Đêm nay nghỉ ngơi cho thật tốt là được, ngày mai sẽ khỏi hẳn đấy, nếu lại tận dụng thời gian, thì phải gọi ta tới đấy.
Lại nhìn Nhu Gia công chúa mỉm cười, nói:
- Công chúa điện hạ, nếu có cái gì không thoải mái, cũng có thể triệu hoán tại hạ.
Nhu Gia công chúa đang thất thần, không nghĩ tới Hứa Tiên lại nói chuyện với mình, vội vàng hấp tấp đáp:
- Ah, tốt!
Mắt thấy Hứa Tiên sắp rời đi, Doãn Hồng Tụ ma xui quỷ khiến nói một câu:
- Đợi cho ta khỏi bệnh, muốn mời Hứa công tử đến đào viên ngắm hoa...
Nói tới đây, mặt đã đỏ hồng. Yên lặng mà thầm nghĩ: chúng ta là bằng hữu, có mời cũng không có gì lớn.