Hứa Tiên Chí

Chương 306 : Hóa Thân

Ngày đăng: 11:40 18/04/20


Hắn còn nhớ rõ đêm qua chính vòng eo này mang tới rất nhiều khoái hoạt cho hắn, hắn hận không thể đè nàng xuống giường tiếp tục đại chiến ba trăm hiệp như tối qua, nhưng cũng biết nàng hiện giờ không thể chịu nổi dục vọng của mình, cho nên dập tắt dục hỏa, hỏi:



- Tìm cái gì thế?



Vân Yên lại bối rối, nói:



- Tại sao lại không thấy?



- Cái gì đó?



- Khăn tay ah!



Lại bảo Hứa Tiên đứng lên, nhưng cũng không có.



Hứa Tiên không sao cả nói:



- Không thấy thì không thấy chứ sao.



Vân Yên vội la lên:



- Vậy làm sao có thể không tìm.



Đây là chứng cớ trinh tiết của mình, cho dù Hứa Tiên không thèm để ý, nhưng đó là thứ trọng yếu nhất của nàng. Nhưng nếu rơi vào trong tay của người khác, dù thế nào cũng không tốt.



Lại có một bóng trắng lắc lắc ở trước mặt của nàng, nàng vội vàng cầm vào trong tay, mở ra xem xét, trên khăn tay tuyết trắng có mấy vết như hoa mai màu đỏ nở rộ, nàng lúc này mới thở ra một hơi. Gắt giọng:



- Phu quân lại khi dễ ta!



Hứa Tiên cười nói:



- Nếu không phải ta sớm giấu nó duối gối, đã sớm bị ngươi làm ướt không ra hình thù gì rồi.



Sau đó lại thưởng thức thân thể của nàng, Vân Yên xấu hổ, vô cùng động lòng người.



Vân Yên hoạt động một phen. Thân thể càng thêm mỏi mệt, yếu đuối nằm trong ngực của Hứa Tiên.



- Yên nhi là nữ nhân của ngươi rồi!



Hứa Tiên quẹt mũi, nói:



- Nói cái gì ngốc thế, đã sớm là như vậy, ngày hôm qua chỉ là bổ sung thứ bị kéo dài quá lâu thôi



Vân Yên thuận theo gật gật đầu, nói:
Sau đó bước đi như chạy trốn.



Vân Yên cười nói:



- Phu quân thật xấu, ngay cả Phan công tử cũng không có biện pháp với ngươi!



Hứa Tiên ôm lấy nàng, cười nói:



- Ngươi thì sao?



Má ngọc của Vân Yên hiện hồng, vũ mị giống như nắng ban mai tháng ba, mềm mại nói:



- Ta? Ta đối với phu quân, chẳng có biện pháp nào.



Sau đó vùi đầu vào trong ngực của Hứa Tiên.



Sau đó mây vàng xuất hiện dưới chân của Hứa Tiên, bay lên, thân hình hai người từ từ biến mất, Hứa Tiên ôm ấp Vân Yên bay ra ngoài cửa sổ, trở lại tiểu viện trong Phan vương phủ, đặt Vân Yên nằm lên giường, cởi giầy và đắp chăn của nàng.



Vân Yên nói:



- Phu quân còn muốn đi ra ngoài sao?



Hứa Tiên nói;



- Hôm nay ta không đi, chỉ ở nhà với tiểu Yên nhi của ta.



Cũng nằm trong chăn, ôm lấy thân thể như ngọc cua rnangf.



Đôi mắt của Vân Yên híp thành một đường, cười thoải mái.



Ngoài cửa sổ hàn khí còn nặng, trong chăn lại ấm áp như mùa xuân. Hứa Tiên cùng Vân Yên tùy ý trò chuyện, khi trò chuyện một lúc, liền phát hiện Vân Yên không có hồi âm, thì ra trong bất tri bất giác, nàng đã thiếp đi trong ngực của hắn, tối hôm qua nàng thật sự quá mệt mỏi, cũng không ngủ được, khó tránh khỏi sinh ra bối rối.



Hứa Tiên nhịn không được hôn lên bờ môi của nàng, nàng mới tỉnh lại. Nhìn Hứa Tiên nói:



- Ta ngủ, phu quân nhất định phải đánh thức ta!



Hứa Tiên biết rõ nàng vôi cùng trân quý thời gian ở bên cạnh mình, thương tiếc nói:



- Ngươi an tâm ngủ đi, thời điểm ngươi tỉnh lại, ta nhất định sẽ ở bên cạnh của ngươi.



Vân Yên cường lực chống đỡ cơn buồn ngủ, nói vài lới với Hứa Tiên, sau đó không chống được, mơ mơ màng màng ngủ đi, thời điểm tỉnh lại lần nữa, đã là chạng vạng tối, trong phòng có chút đen kịt.