Hứa Tiên Chí
Chương 31 : Bạch lộc
Ngày đăng: 11:37 18/04/20
Phan Ngọc thấy thần sắc Hứa Tiên đột nhiên nghiêm túc, trong đôi mắt hắn lộ ra một loại thần quang làm cho nàng cảm thấy lạ lẫm. Nàng cùng Hứa Tiên tương giao cũng chưa được bao lâu, nhưng cảm giác đã rất quen thuộc. Mà thần sắc Hứa Tiên hiện tại, nàng chưa từng gặp qua --- lạnh lùng mà phóng khoáng.
Phan Ngọc vô ý thức muốn cắt đứt trạng thái hiện tại của Hứa Tiên:
- Hán Văn. Kiếm này ở đâu ra thế?
Hứa Tiên đang nghĩ ngợi lung tung vì vậy sững sờ một chút mới phản ứng:
- Người khác tặng cho đấy.
Bộ dáng tươi cười ấm áp của hắn khiến Phan Ngọc buông lỏng một hơi, phải mất một lúc nụ cười kia mới khiến nàng cảm thấy quen thuộc, thậm chí là quý trọng, nàng chỉ đơn giản không muốn mất đi.
- Thanh Hồng kiếm!
Phan Ngọc lúc này mới chú ý tới thanh kiếm trong tay Hứa Tiên, nàng lập tức nói lên danh tự của kiếm.
Hứa Tiên đem kiếm giơ lên nhìn một lần nữa:
- À. Nhìn xem nào, hẳn là đồ thật sao?
Phan Ngọc tiếp nhận, tinh tế dò xét, lại lấy tay khẽ vuốt mũi kiếm. Nàng kỳ quái nói:
- Là đồ thật, chỉ là thanh kiếm nầy đã sớm thất truyền, như thế nào lại xuất hiện trên tay Hán Văn ngươi?
- Người khác tặng cho ta.
Hứa Tiên lười biếng dương dương tự đắc mà nói.
- Người nọ thật là một kẻ có tiền a. Rất lâu không có nghe ngươi kể chuyện xưa rồi, nhanh nói cho ta biết là chuyện gì xảy ra đi.
Phan Ngọc nói xong buông kiếm ngồi ở bên người Hứa Tiên.
Hứa Tiên cũng hiểu được không có gì cần phải giấu diếm, hắn kể lại những sự tình như điển cố Lan Nhược Tự Hàng Yêu, sau đó kết bạn với Yến Xích Hà như thế nào, chính mình như thế nào học kiếm, cuối cùng hắn mời chính mình lên núi học kiếm....
Phan Ngọc lẩm bẩm nhắc lại:
- Kiếm hiệp?
Đột nhiên không biết nàng nhớ ra cái gì đó, nói:
- Hán văn, thanh kiếm nầy bán cho ta đi!
Hứa Tiên nói:
- Như vậy sao được, người khác tặng cho ta mà, ta còn phải dùng nó để học kiếm nữa.
- Chúng ta là tú tài, nên tĩnh tâm đọc sách, ba tâm hai tính lại có thể nào thành tựu một phen sự nghiệp. Thanh kiếm này bán cho ta đi.
Hứa Tiên khẽ giật mình, thì ra là vì khuyên nhủ chính mình hảo hảo đọc sách, hắn không khỏi thở dài, nói:
- Đồ người khác tặng ta, ta nào dám bán, thôi thì tặng cho ngươi.
Hắn chung quy là không thể rời khỏi Tây Hồ này được, người hắn phải đợi còn chưa tới, cùng hắn do dự bất định, chẳng bằng thống khoái quyết đoán một phen. Giữ thứ hấp dẫn bên mình, muốn vứt bỏ thì không thể, bán lấy tiền chính hắn đều cảm thấy không có ý tứ, chỉ có tặng người. Bên cạnh hắn có thể đưa cũng chỉ có Phan Ngọc biết võ công hơn nữa đã cứu hắn một mạng rồi.
Phan Ngọc cũng không khách khí:
- Tốt, vậy liền cảm ơn Hán văn rồi.
Trong lòng Phan Ngọc không hiểu sao lại nhẹ nhàng thở ra, cái này hắn không đi được cái gì núi Thanh Thành rồi. Hơn nữa nàng cũng coi như một nửa tập võ, được một cây danh kiếm cũng yêu thích vô cùng.
Trong lúc mừng rỡ, nàng thốt lên:
- Có thời gian ta múa kiếm cho ngươi xem.
Nói xong trong lòng lại có điểm hối hận.
Hứa Tiên cười nói:
Chợt nghe xuân hết gượng trèo non.
Đi qua viện trúc cùng tăng chuyện,
Phù thế thong dong một buổi tròn.
--Bản dịch của Nguyễn Tâm Hàn--
Suốt ngày nửa tỉnh nửa say
Cố leo núi kẻo mai đây xuân tàn
Ngang qua điện trúc giữa đàng
Gặp sư trò truyện cũng xong nửa ngày
--Bản dịch của Ái Cầm--
Mỗi ngày say mộng thế gian--
Gượng lên núi kẻo muộn màng bước xuân
Qua nhà trúc gặp cao tăng
Kiếp phù sinh hưởng an nhàn nửa hôm
--Bản dịch của Anh-Nguyên--
Suốt ngày say, mộng mịt mờ,
Chợt nghe Xuân hết, thẫn thờ lên non.
Gặp thầy Viện Trúc, chuyện dòn,
Phù sinh, lại được nhàn non nửa ngày…
--Bản dịch của Phụng Hà--
Suốt ngày say khướt lẫn mơ màng,
Gắng gượng lên non níu xuân tàn.
Gặp tăng đàm đạo bên vườn trúc,
Cõi phù sinh được nửa ngày nhàn.
-- Bản dịch của Viên Thu --
Mụ mẫm sáng chiều,mộng lẫn say,
Nghe rằng xuân hết,thượng non ngay.
Nhân qua viện trúc cùng sư chuyện,
Nhàn kiếp phù sinh được nửa ngày.
---Bản dịch của Lâm trung Phú--
Ngày tháng mê mê say mộng ảo
Chợt nghe xuân hết gượng trèo non.
Nhân qua viện Trúc nghe sư giảng
Được buổi tâm nhàn cõi tạm bon!!