Hứa Tiên Chí
Chương 312 : Trao Đổi
Ngày đăng: 11:40 18/04/20
Thường Hi hiện ra nét ửng đỏ trên mặt, cũng có chút giãy dụa, rốt cục mở miệng nói:
- Ta dám hướng công tử cầu một chỗ, rồi sau đó chân trời góc biển, bằng công tử làm chủ.
Trong nội tâm Hứa Tiên nhảy dựng, nổi danh tức có thực, dường như Thương Hi muốn ký thác thân mình cho Hứa Tiên, nhưng hắn như cứ như vậy tiếp nhận, trở về thực không biết nên đối mặt với Phan Ngọc như thế nào, cho dù là tạm thích ứng cũng không được, chỉ có thể nói:
- Xin thứ cho tại hạ không cách nào đáp ứng.
Thường Hi sắc mặt lạnh lẽo, nói:
- Đã như vầy, công tử nên trở về đi! Thường Hi không cách nào đi theo nam tử lạ lẫm rời khỏi Phù Dung Viên.
Làm như mặt mũi bị tổn thương.
Hứa Tiên cau mày nói:
- Mấy ngày nữa chính là hội xuân, ngươi thực không đi.
Thường Hi nói:
- Nếu lưu lạc ở thế giới bên ngoài, còn không bằng an tâm ở lại chỗ này. Ở đây có vinh hoa phú quý, hưởng dụng vô cùng. Công tử không đồng ý, xem như người ngoài.
- Vinh hoa phú quý? Ngươi được hưởng sao.
Hứa Tiên đứng dậy, làm chuyện tốt chưa bao giờ miễn cưỡng người nào, nếu đối phương có suy nghĩ như vậy, hắn cũng không muốn phá chuyện tốt của người ta.
Bỗng nhiên Thường Hi thở dài, nói:
- Cho dù thế nào, cũng cảm tạ công tử, ta không phải người vong ân phụ nghĩa, không cho rằng, nguyện ý đem thân thể trong sạch này, hầu hạ công tử một đêm, miễn cho ngày sau bị người khác bôi nhọ.
Hứa Tiên nhìn qua nàng, trong nội tâm luôn luôn có chút cảm giác cổ quái, trong khoảng thời gian ngắn nghĩ mãi cũng không rõ, lắc đầu đạp lên cửa sổ rời đi.
Thường Hi ở trong phòng một mình, thần sắc kính cẩn vừa rồi biến mất, tất cả tức giận trên mặt, cũng thở ra một hơi, dùng tay đè lên bàn, nhẹ nhàng nhếch lên, cái bàn bát tiên nặng trăm cân, thoáng cái lật lên, bàn rượu và thức ăn đều lật nhào.
Ánh mắt Thường Hi lóe lên, nhìn con mèo trắng đang nhẹ tay nhẹ chân co rút trên giường, lại bị nàng nhắc lên. Tức giận trên mặt tán đi, hiện ra vũ mị vui vẻ, nói:
- Tốt, Thường Hi, dám phá hỏng chuyện tốt của lão nướng
Con mèo nhỏ đáng thương phịch lấy móng vuốt. Trong miệng meo meo gọi không ngừng. Nhưng bởi vì bị "Thường Hi" bắt được lưng, căn bản không thể động đậy, trợn to mắt mèo đầy ủy khuất..
- Meow, Hứa công tử là người tốt, sao ngươi có thể làm hại hắn.
Âm thanh mềm mại trực tiếp từ trong nội tâm "Thường Hi" vang lên.
"Thường Hi" cười lạnh nói:
- Người tốt? Nói như vậy ta cứu ngươi là người xấu.
Quyến rũ cười nói:
- Hơn nữa sao có thể nói là hại, trong đó cũng không phải độc dược, mà là yêu dược! Có thể làm cho ngươi hảo hảo báo đáp hắn ah!
Con mèo nhỏ đưa móng vuốt muốn muốn nắm tay của "Thường Hi", nhưng lại không với tới, tức giận nói:
- Meow, lúc ấy ngươi rõ ràng là thấy chết mà không cứu, hơn nữa muốn báo đáp là lời của ngươi, lại dùng thân thể của ta, chúng ta đã nói rõ ràng, sử dụng thì trả lại cho ta, ngươi, ngươi, Meow...
"Thường Hi" khinh thường ngắt lời nói:
- Ta chỉ muốn lừa gạt hắn, ngược lại là ngươi, vừa rồi bị hắn ôm trong ngực, còn không ngừng bị sờ, có phải rất thoải mái hay không?
Con mèo nhỏ khẩn trương.
- Meow, nào có!
Nhưng sau khi linh hồn của nàng bị rót vào thân mèo, cho nên phải thừa kế bản năng của mèo, hơn nữa ở phương diện khác cũng có chút không cách nào khống chế chính mình. Vừa rồi Hứa Tiên vuốt ve quả thật làm cho nàng có chút thoải mái, nhưng hiện tại nhớ tới, xác thực đây là lần đầu tiên khi chào đời được nam nhân vuốt ve.
- Ngươi đáp ứng nàng chẳng phải được rồi sao?
Hứa Tiên cười xoa bóp chớp mũi của nàng, nói:
- Ta còn không có đáp ứng, người nào đó ngoài miệng nói thế, nhưng trong bụng rất chua đấy.
Phan Ngọc đỏ mặt lên, sau khi từ biệt đầu nói:
- Ta cũng không dám đố kỵ, sợ bị ngươi hưu.
Nàng cùng Thường Hi từng có một tí giao kèo, cảm giác có chút không đúng, nhưng Hứa Tiên mang cho nàng cảm giác không hợp ý, cũng không rảnh tưởng tượng.
Hứa Tiên gõ cái trán trơn bóng của nàng, ôn nhu trách cứ:
- Ngốc quá.
Phan Ngọc đỏ mặt đứng lên, nói:
- Ta nên trở về thôi.
Phan Ngọc đi rồi, Vân Yên cười nói:
- Phu quân dường như rất thất vọng nha.
Hứa Tiên nói:
- Bạch bích bị long đong, tổng là có chút tiếc nuối a! Tốt, không nói nàng, đêm dài, chúng ta cũng nên an nghỉ.
Đem Vân Yên ôm đến trên giường.
Vân Yên nói:
- Sao không mang nàng ta trở về? Phan công tử tối đa mất hứng vài ngày, chung quy cũng không nói gì a.
Hứa Tiên đặt nàng lên người, cắn tai của nàng, nói:
- Ngươi thì sao?
Hai tay ôm lấy vòng eo phật phồng của nàng.
Vân Yên hô hấp loạn một ít, nói:
- Làm chuyện ngươi muốn làm là tốt rồi, chỉ cần ngươi ưa thích, ta sẽ không trở ngại ngươi.
Hứa Tiên nói:
- Bởi vì người xa lạ làm cho người yêu của mình ở nhà buồn tủi, chẳng phải là rất ngu xuẩn sao? Hiện tại, ta chỉ muốn ngươi ah!
- Ân... Tốt.
- Hôm nay, chúng ta thử phương pháp song tu xem sao!
- Song tu?
- Không biết nên làm thế nào, nhưng tư thế giống như rất thú vị ah!
Trong bóng tối, bởi vì cố ý áp lực cho nên hơi có chút nặng nề. Ngàn hồi trở lại trăm gãy, âm thanh uyển chuyển động lòng người giống như hơi thở của thiên nhiên, tuy chỉ tiết ra một chút, nhưng cũng khiến tâm trí của người ta phiêu đãng.
Một đôi chân ngọc tuyết trắng từ trong chăn thò ra ngoài, nhưng trong không khí hơi lạnh thật nặng, mu bàn chân hết sức nhỏ mà ôn nhu, năm ngón chân như ngọc đã xuất hiện một chút màu đỏ, khi thì có rút, khi thì căng cứng, bỗng nhiên chân ngọc lúc này căng cứng đưa lên, hồi lâu sau, mới vô lực hạ xuống giường, sau đó chậm rãi rút chân ngọc vào trong chăn.
Đôi mắt phượng lúc này đã híp lại thành một đường, cho nên càng lộ ra nét vũ mị và lười biếng, cũng hơi có chút mê ly, trên da thịt tuyết trắng xuất hiện một lớp mồ hôi, miệng mũi cũng thở ra khói trắng, khá tốt là bộ dáng của nàng biến thành như vậy, nam nhân kế bên không thừa thắng xông lên, mới cho nàng cơ hội thở dốc.
Trái lại nam tử kia, trừ hô hấp hơi có chút loạn ra, không thấy có chút mệt mỏi nào, dù bận vẫn ung dung vén sợi tóc ướt trên trán của nàng lên. Hô hấp hơi loạn, đó cũng là vì cảm xúc dâng trào, chứ không phải do tiêu hao quá nhiều thể lực.