Hứa Tiên Chí
Chương 35 : Xuất khiếu
Ngày đăng: 11:37 18/04/20
Âm thanh của Hồ Khắc càng ngày càng nhanh, hắn không nghĩ tới bảy ngày thời gian, Phan Ngọc còn có thể như thế chống cự dẫn hồn của mình. Hắn nhưng lại không biết, Phan Ngọc có ý chí vô cùng mạnh mẽ, nếu thật quyết định làm một chuyện thì thường nhân tuyệt khó có thể cải biến.
Hứa Tiên một đường chạy như điên, trong lòng cuồng hỉ. Hắn đã tìm được phương pháp có thể cứu được Phan Ngọc. Thư viện đã gần ngay trước mắt, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của người bên ngòai, Hứa Tiên dùng tốc độ nhanh nhất của mình chạy vội ddi. Đẩy cửa phòng quen thuộc ra, gương mặt quen thuộc của Phan Ngọc nằm trên giường cười nhẹ với hắn một tiếng sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
Hồ Khắc cảm giác tâm thần buông lỏng, hắn nằm vật xuống tại trong khoang thuyền, vui vẻ nói:
- Thành công.
Tay của Hứa Tiên run rẩy chạm vào Phan Ngọc, nếu như từ đầu tới cuối không có biện pháp gì thì hắn đã bình tĩnh chấp nhận kết quả. Nhưng rõ ràng là đã có hi vọng, không ngờ trong giây lát như ngã vào vực sâu.
Trong lòng Hứa Tiên thầm nghĩ, nếu như mình có thể nhanh hơn một chút thì đã có thể cứu Phan ngọc rồi.
- Đúng rồi, Đạo Đức Kinh.
Hứa Tiên phảng phất bắt lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, hắn liều mạng tìm kiếm trong tay nải của mình, một quyển sách bìa cứng xuất hiện trong tay, đúng là Đạo Đức Kinh mà sư phó hắn lưu lại cho.
Ở bên trong kim sắc hỏa diễm trong nháy mắt cuốn sách bị hòa tan, một ngọc bài nho nhỏ xuất hiện trong tay hắn, thậm chí ngay cả Thái Dương Chân Hỏa cũng không cách nào hòa tan.
Ngọc bài màu xanh biếc tựa hồ là tấm bia đá, bên trên hai chữ công đức, phía dưới là một loạt con số: thập vạn nhị thiên bát bách tứ thập tứ(12884). Hai bên thì viết hai câu: Hữu tâm hành thiện, thiện nhi bất thưởng. Vô tâm tác ác, ác nhi bất phạt.( Cố tình làm việc thiện, thiện mà không phần thưởng. Vô Tâm làm ác, ác mà không phạt.)
Hứa Tiên nhìn thật kĩ, sau đó án lấy phương pháp của Ngư Huyền Cơ lão sư, hắn nắm chặt ngọc bài, trong đầu hiện lên một ý niệm:
- Ta muốn hắn còn sống.
Nhưng không hề có tác dụng, Phan Ngọc im lặng nằm ở trên giường, tựa hồ là ngủ rồi, đối với nguyện vọng của Hứa Tiên không phản ứng chút nào. Thần hồn đã li thể, cho dù có tiên đan cứu mạng cũng không thể cứu được.
Trong phòng dần dần an tĩnh, hoàng hôn qua đi, đêm dài buông xuống.
Kiếm quang lóe lên, đầu lâu bay. Hứa Tiên quay đầu nhìn chăm chú Phan Ngọc, trong mắt hắn rốt cục nhiều hơn một tia tình cảm, chỉ là thoáng có chút mê mang. Không biết là mê mang do cảnh sắc hữu tình hay do thời khắc vô tình này tạo ra?
Phan Ngọc co rúm lại há miệng muốn nói. Nhưng Hứa Tiên khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng đem nàng ôm lấy, hướng về thư viện bay đi.
Không giống với lúc đến đần độn u mê, Phan Ngọc lúc này là thời gian thanh tỉnh nhất. Mắt nàng nhìn thấy nhiều tràng cảnh lướt qua dưới chân, nàng ngẩng lên nhìn nam tử đang ôm mình. Trong gió đêm, mái tóc dài của hắn tung bay, có đôi khi cùng tóc của nàng cuốn lấy nhau rồi tách ra.
Trên người Hứa Tiên kim quang sáng lạn nhưng phàm nhân không thể trông thấy, chỉ là trong màn đêm hắc ám có vô số ánh mắt đang nhìn dấu vết hắn để lại trên trời mà lộ ra thần sắc suy tư.
- Vị tiên trưởng này xin dừng bước.
Một đầu ác quỷ mặt xanh nanh vàng, thân cao gần trượng đột nhiên bay lên bầu trời cản trước mặt Hứa Tiên.
Hứa Tiên mặt không biểu tình, đưa tay đặt lên Thanh Hồng kiếm ở bên hông, quang mang trên người bắt đầu đại thịnh.
Quỷ tốt cảm thấy vô vùng khó chịu, vội vàng nói:
- Đại nhân nhà ta mời tiên trưởng tới phủ gặp mặt.
Hắn thấy Hứa Tiên vẫn không nhúc nhích thì bổ sung:
- Nếu như muốn cứu nữ tử trong lòng ngươi thì còn cần gặp đại nhân nhà ta hỗ trợ.
Hứa Tiên thản nhiên nói:
- Dẫn đường!
Quỷ tốt vội vàng ở phía trước dẫn đường, hai người đều phi hành, chỉ qua trong giây lát là đến nơi. Phan Ngọc từ trong ngực Hứa Tiên lộ ra đầu nhìn, thì ra là miếu thành hoàng của Hàng Châu. Cẩn thận suy nghĩ một chút, quỷ tốt dẫn đường chính là một con tò he (nặn bằng đất sét) trong tứ quỷ ở miếu thành hoàng.