Hứa Tiên Chí

Chương 375 : Tiên Thơ

Ngày đăng: 11:41 18/04/20


Người khác tùy tiện uống rượu, ăn món ăn là được, hắn nhưng muốn làm cái thơ gì đi ra, chỉ có thể nói:



- Cho thần ngẫm nghĩ trong chốc lát!



Sau đó thật nhanh kiểm tra tất cả câu thơ trong đầu.



- Ban thêm rượu đi!



Hứa Tiên cầm chén rượu, trong điện bước đi thong thả nhẹ nhàng, một bước, hai bước, cả trong đại điện yên lặng đến cây kim rơi cũng nghe tiếng, chỉ có thanh âm hắn dạo bước truyền ra từng tiếng.



Ngoài điện trăng sáng treo cao, ánh trăng bắn ra bốn phía. Chẳng biết lúc nào, nhưng nổi lên sương mù thật mỏng, lượn lờ ở ngoài cung điện, tựa như cung khuyết trên trời. nguồn TruyenFull.vn



Cước bộ Hứa Tiên chợt dừng lại, đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch, hắng giọng ngâm nói:



Thiên Thượng bạch ngọc kinh.



Ngũ lâu thập nhị thành.



Tiên nhân phủ ngã đỉnh.



Kết phát thụ trường sinh.



Trầm trồ khen ngợi tiếng động ầm ầm vang lên, nhưng là có người cảm thấy bài thơ này mặc dù cũng là vô cùng tốt, nhưng có chút cảm giác ý do vị tẫn, còn hơn một chút so với hai bài trước, chỉ cảm thấy Hứa Tiên tối nay đại tài lộ ra hết.
Hoàng Hậu nương nương nhíu một chút lông mày. Tiên thơ bất quá là danh tiếng, vậy cũng thôi, kim bài này lại có chút quá đáng. Nhưng thấy Gia Ngự hoàng đế đang cao hứng, tự nhiên không thể làm giảm hứng trí của hắn. Nghĩ lại, dù sao cũng là Hứa Tiên chữa hết bệnh cho Nhu Gia, đạo kim bài này coi như là ban thưởng sao! Hắn cũng quả thật có chút xứng đáng với danh tiếng của hắn.



Trong lòng Trình Tàng Kiếm cũng cảm thấy lẫn lộn, Gia Ngự hoàng đế cũng không phải là Văn Hoàng đế, thuộc loại đắm chìm ở trong thi từ ca phú, mà thuộc loại quân chủ thành tựu đầy đủ về văn hoá giáo dục, võ công, thông minh tháo vát, làm sao sẽ tùy tiện ban thưởng vật như vậy. Chỉ có thể than, quân tâm khó dò, Hứa Tiên may mắn mà thôi. Đối với tấm kim bài kia, hắn cũng hâm mộ không ngừng. Chỉ cần có một tấm bảng to như vậy, cho dù là áo vải cũng có thể ngạo công khanh, khinh vương hầu rồi.



Chỉ có Phan Ngọc có thể đoán ra nguyên do trong đó, lại không nghĩ rằng Hoàng đế bệ hạ đối với hai chữ Trường Sinh lại có chấp niệm lớn như vậy. Giống như là người trẻ tuổi sẽ chưa bao giờ nghĩ đến già thì như thế nào, mà một khi trở thành một người bốn mươi năm mươi tuổi, cơ hồ không ai không suy nghĩ bảo vệ sức khoẻ dưỡng sinh, chỉ vì "Thời khắc sinh tử cực kỳ kinh khủng"!



Lúc này, Gia Ngự hoàng đế bỗng nhiên nói:



- Không biết lúc này Chung Quỳ như thế nào rồi?



Lời vừa nói ra, tất cả mọi người là sửng sốt, vì sao đang ở trong khoảng thời gian vui mừng lại đột nhiên nhắc tới người chết như vậy, chẳng lẽ là tính toán tính sổ thu thập sao? Hành động của Chung Quỳ có thể nói là đại nghịch bất đạo, nếu là tính tình Hoàng đế có chút tàn bạo. Rất có thể sẽ liên lụy đến người nhà.



Trong lòng Hứa Tiên cũng là vui mừng, đây là muốn nhất cổ tác khí, nhận thêm phong thưởng, tiến lên phía trước nói:



- Chung huynh không biết minh quân, nhất thời xúc động phẫn nộ, tìm cái chết, nói vậy ở dưới cửu tuyền, cũng là vạn phần hối hận! Mời bệ hạ thứ cho tội lỗi của hắn, đem hậu táng, thiên hạ sĩ tử tất nhiên ca tụng bệ hạ nhân đức, thần nguyện làm hết thảy.



Lời Hứa Tiên còn chưa dứt. Liền có một thanh âm vang lên.



- Hứa Tiên, ngươi chớ để được ân sủng mà tự kiêu, Chung Quỳ, loại người ngỗ nghịch này, vốn nên chịu liên luỵ tam tộc để răn đe. Ngươi lại muốn bệ hạ xá tội, chỉ niệm tư tình, bỏ qua quốc pháp, không làm thất vọng một mảnh đại ân của bệ hạ sao!



Lời ấy từng câu tru tâm, nhất thời đem Hứa Tiên nói thành một đệ tử làm việc riêng mà trái pháp luật, đem ánh mắt của mọi người trong điện cũng hấp dẫn.