Hứa Tiên Chí
Chương 381 : Chung Lê (1)
Ngày đăng: 11:41 18/04/20
Hai người đi trên quan đạo, trên đường dần dần náo nhiệt hơn. Khách thương vãng lai nam bắc đi trên đường, xe ngựa xe trâu nối liền không dứt.
Vân Yên thu liễm hoa dung, nhìn không chớp mắt, vui cười với Hứa Tiên. xem tại TruyenFull.vn
Nhưng dù vậy, ánh mắt nhìn nàng ở chung quanh chưa từng giam xuống. Nhưng có phu quân là Hứa Tiên ở bên cạnh, dáng người cao lớn uy vũ, cho nên không có người nào lỗ mảng, tiến lên trêu chọc.
Nhưng Hứa Tiên lúc này chọn con đường núi nhỏ vắng vẻ không người, hắn muốn thưởng thức phong cảnh cuối xuân đầu hè bây giờ, cũng thuận tiện né tránh ánh mắt của người ta. Đây là đã là Chung Nam Sơn, không bao lâu sau sẽ tới Thạch Tỉnh Trấn quên quán của Thần Chung Quỳ.
Thời điểm này. Vân Yên lại kêu khổ, bởi hôm nay là ngày đầu tiên nàng cưỡi nhựa, bắt đầu còn khá tốt, nhưng thời điểm đi thời gian dài thì khó chịu rồi. Trên yên ngựa chạm trổ hoa văn tinh tế cũng đã lót mấy tấm đệm, nhưng đùi của nàng lúc này cũng đau nhứt không thôi, đáng thương nhìn qua Hứa Tiên.
- Phu quân.
Hứa Tiên cười lắc đầu, cúi người ôm lấy nàng, sau đó đặt lên người của mình.
Nhưng kế tiếp, người khó chịu chính là Hứa Tiên, eo thon mềm mại trong tay, mông ngọc của nàng ngão nghễ, có mùi thơm quanh quẩn trong mũi.
Ôm hương nhuyễn ngọc trong lòng, hơn nữa nếu như ôm kiều thê xinh đẹp nhường này, lại không mang theo chút tạp niệm nào thì đó là thánh nhân. Ôm thân thể mềm mại này, cho dù đã làm không biết bao nhiêu lần, cũng không nhịn được, lửa tinh nhen nhóm.
Vân Yên cảm giác rất rõ ràng các biến hóa của Hứa Tiên, không khỏi nâng bờ mông lên, lại bị Hứa Tiên dùng sức kéo vòng eo của nàng về chỗ cũ, lúc này có cảm giác rất khác lạ.
Sợi tóc tung bay nên cổ trắng như ngọc hiện rõ, Hứa Tiên nhịn không được hôn lên.
Vân Yên vội vàng xoay đầu lại, nói:
- Phu quân, đừng, Thường Hi!
Hứa Tiên quay đầu đã thấy Thường Hi đang ngồi xổm trên lưng ngựa, sững sờ, ngẩn người khi nhìn thấy màn này, bắt gặp Hứa Tiên nhìn qua, vội vàng dùng hai bàn tay mèo che mắt lại, tỏ vẻ mình không thấy cái gì cả.
Vân Yên dán mặt vào ngực của Hứa Tiên, nói khẽ:
- Nếu phu quân muốn ta ở tại Hàng Châu, ta sẽ ở lại Hàng Châu. Nếu để cho ta lựa chọn....
Nàng ngẩng đầu lên, chân thành nói:
- Ngươi đến đâu, ta sẽ đi theo đó.
Hứa Tiên thương tiếc vuốt ve gò má của nàng.
- Tùy ngươi!
Sau đó móng ngựa vẫy nhẹ, lúc này đã qua giữa trưa, rốt cuộc hai người đi tới trấn nhỏ, đây chính là Thạch Tỉnh Trấn của Thần Chung Quỳ.
Loại thị trấn nhỏ miền núi này không sánh được thành thị phồn hoa như Hàng Châu, nhưng khi thấy nhiều ngôi nhà bằng đá xanh xếp theo địa thế, thấp thoáng có thể thấy được sơn thanh thủy tú, thì u tĩnh hơn rất nhiều.
Trong trấn không có khách sạn nào, bởi vì nơi đây ít khi có người ngoài tới, cho nên khi thấy có người lạ, dân cư trong trấn đều ló đầu ra xem, thấp giọng nghị luận nhao nhao.
Hứa Tiên gọi một người trẻ tuổi lại, sau khi xuống ngựa móc ra một nén bạc vụn, nói:
- Gọi trưởng trấn của các ngươi lại đây!
Hiện tại hắn cũng có công dân tại thân, nếu không lợi dụng thật tốt, thì đó mới là lãng phí.
Người tuổi trẻ kia thấy Hứa Tiên khí độ bất phàm, ra tay xa xỉ, nói thẳng muốn gặp trưởng trấn, sao dám lãnh đạm. Lại cúi đầu nói: