Hứa Tiên Chí

Chương 385 : U Cốc

Ngày đăng: 11:41 18/04/20


Mùi hương từ trúc phát ra, căn phòng rất sạch sẽ. Đồ vật đều dùng trúc tạo thành. Nhưng trong khuê phòng của thiếu nữ, ngay cả gương đồng cũng không có. Một khung dệt yên tĩnh đặt trong góc phòng, phía trên còn có một thớ dệt giống như vải vóc, trên đó có hoa văn tinh xảo, thể hiện tài hoa khéo léo của nữ tử



Chung Lê bổ nhào vào giường nhỏ, đem mặt vùi vào trong chăn, vai của nàng rung rung không thôi, tiếng khóc nức nở truyền tới.



Hứa Tiên nhẹ giọng kêu:



- Chung cô nương, Chung cô nương!



Nhưng Chung Lê vẫn bi thống, cho nên đối với chuyện xung quanh không quan tâm tới.



Hứa Tiên vỗ nhẹ vai của nàng, đột nhiên Chung Lê kịp phản ứng, ngồi dậy ôm chăn, ngồi ở giữa giường, có chút phòng bị nhìn qua Hứa Tiên, lê hoa đái vũ, hai mắt đẫm lệ mông lung, bộ dáng thật thương tiếc.



Hứa Tiên sờ sờ cái mũi, thời điểm này nên nói ra câu đại loại như "Bớt đau buồn đi", nhưng lại nói:



- Chung cô nương, ngươi thật sự không cần phải thương tâm đâu, tuy ca ca ngươi nhìn thì đã chết, nhưng kỳ thật lại không thể xem như chết.



Chung Lê nói:



- Hứa công tử, ngươi nói cho ta biết, ca ca ta rốt cuộc là như thế nào?



Hứa Tiên nói:



- Ca ca ngươi đã biến thành quỷ.



Đây còn không phải là chết! Chung Lê cắn môi, nước mắt lại rơi xuống.



- Hứa công tử, cô nam quả nữ chung một phòng, không quá thuận tiện, cho nên mời ngươi ra ngoài đi.



Hứa Tiên cảm thấy cười khổ không thôi, cũng trách cứ Thần Chung Quỳ, nhìn bộ dáng của ngươi thật khoái hoạt, tại sao không đi về thăm muội muội của ngươi trước. Chỉ có thể miễn cưỡng giải thích:



- Ca ca ngươi Thần Chung Quỳ chính là khuê tinh chuyển thế, sau khi chết anh linh không tiêu tan, chỉ cần tu hành thêm một chút, sẽ đứng hàng tiên ban, được vạn người hương khói tín ngưỡng. Ta ở trong kinh thành đã nhìn thấy hồn phách của hắn, hắn nói muốn về Chung Nam Sơn trước, nhưng không biết vì sao còn chưa tới!



Chung Lê lắc đầu, tỏ vẻ hoàn toàn không thể hiểu được, mà dùng ánh mắt quỷ dị nhìn qua Hứa Tiên.



Hứa Tiên cũng hiểu được tâm tính của nàng, nếu đổi lại là mình gặp được chuyện như vậy, còn nghe người ta nói chuyện thần ma tiên phật. Hắn đại khái sẽ xúc động liều mạng với người đó. Nhưng cho dù hắn giải thích thế nào, không có Thần Chung Quỳ ở đây, chung quy khó có thể khiến nội tâm của nàng tán thành.



Hứa Tiên đặt hai tay lên vai của nàng, nhìn vào mắt của nàng, chân thành nói:



- Ta chỉ muốn ngươi hiểu, ca ca ngươi hiện tại rất tốt, căn bản không cần ngươi thương tâm cho hắn. Đợi đến lúc hắn trở về ngươi sẽ hiểu, ngươi tin tưởng ta chứ?



Chung Lê nhìn qua ánh mắt chân thành của Hứa Tiên, không tự chủ được gật gật đầu, bỗng nhiên cũng hơi hiểu được cách giải thích của Hứa Tiên, thì ra hắn đang lo lắng cho mình quá thương tâm a.



Trong nội tâm của Hứa tiên thầm thoải mái, quả nhiên, chỉ cần chân thành biểu đạt ý nghĩ của mình, người khác nhất định sẽ hiểu được.



- Hứa công tử.


Bờ môi của Chung Lê run lên một chút, chung quy không có nói cái gì nữa. Nàng vừa mới nhìn thấy uy nghiêm của nam nhân này, biết là mình khó có thể làm trái ý nam nhân này. Cho nên chỉ có thể yên lặng cầu nguyện:



- Ca ca, nếu như anh linh của ngươi còn tồn tại, thỉnh ngươi mau trở lại a!



Trên đường đi hai người không nói chuyện với nhau, Hứa Tiên cũng không nghĩ ra nên nói cái gì với nữ tử ở bên cạnh mình, huống chi ánh mắt lại nhìn nàng. Thân thể của nàng gầy yếu, vội vàng đem ánh mắt đặt ở địa phương khác. Thần sắc trên mặt vừa quật cường vừa đáng thương.



Hứa Tiên cũng không biết nên nói từ đâu.



Cũng may lộ trình không xa, hai người nhanh chóng đi xuyên qua rừng trúc, đi tới A Cô Tuyền.



Ánh nắng chiếu xuống, lân quang lập loè.



Nước trong thanh tịnh phản chiếu sự vật chung quanh, bốn phía có bụi hoa sum xuê, hình ảnh của hoa mẫu đơn và bách hợp hiện ra trong nước. Giống như đang ai thán tịch mịch vì không có người thưởng thức, lại giống như an định trong u cốc này, không muốn bị người bên ngoài quấy rầy.



Chỉ có mùi hương nhẹ nhàng của hoa còn vương vấn quanh quẩn bên bờ suối.



Hứa Tiên hỏi:



- Hoa ở đây không phải là hoa dại, là ngươi trồng sao?



Chung Lê hơi hơi do dự một chút, gật đầu, nói:



- Vâng.



Nàng đã dời không ít hoa tới trồng trong u cốc này, chuyện này trong sinh hoạt của thiếu nữ, là giải trí khó có được.



Sau đó thuần thục bỏ thùng vào trong nước, múc nước lên, hiển nhiên cũng không phải đây là lần đầu tiên nàng làm chuyện này, nhưng khí lực của nàng nhỏ bé, không thể múc đầy thùng, ngày bình thường muốn chứa đầy một vạc nước, cần tốn hao nhiều thời gian, phải đi qua con đường nhỏ trong rừng trúc này vài chục lần.



Ngón tay ngọc cầm thùng nước trong tay, hình bóng xinh đẹp phản chiếu xuống nước, trong nước hồ còn phản chiếu màu lam của bầu trơi, mây trắng tung bay, còn có những hình bóng của hoa, giống như muốn rửa sạch mê mang trong đôi mắt của thiếu nữ.



Một màn này đúng là yên tĩnh hài hòa ngoài ý tưởng tượng, có thể nói đẹp như tranh!



Sau đó bức họa này từ vật chết biến thành vật sống, tình cảnh này xao động theo sóng nước, nước gợn lên, theo mây mà động, gió xuân thổi dập dờn, nụ hoa như nở rộ ra, đôi mắt của thiếu nữ lúc này cũng lay động, khi thì ưu thương, khi thì mê mang, khi thì lo sợ nghi hoặc. Nếu như có họa sĩ ở đây, chắc chắn sẽ không bỏ qua tình cảnh hiện giờ.



Tình cảnh này, làm cho Hứa Tiên sinh ra suy nghĩ:



- Phải chăng nên cho người ở lại trong u cốc này bảo hộ nàng ta, mà không phải mang nàng rời khỏi u cốc này. Lo lắng nàng sẽ giống như một bông hoa rời khỏi thổ nhưỡng quen thuộc, sẽ tàn lụi theo thời gian, nhưng nếu cảnh sắc nơi này thiếu nàng. Cũng chỉ là cảnh sắc đẹp mà thôi.



Hứa Tiên lắc đầu, ý niệm này vừa xuất hiện đã bị hắn bỏ đi, vẫn than nhẹ một tiếng.



- Tuyệt đại có giai nhân, u cư tại u cốc.



Nếu mình thật sự là kẻ làm thơ, chắc chắn sẽ làm thơ về nàng! Nhưng bản thân mình vốn không có thực tài này, cho nên chỉ có cảm xúc dâng trào mà thôi.



Chung Lê vừa muốn kéo thùng nước ra khỏi nước, nghe được lời này, trong nội tâm run lên, thùng nước rơi vào trong nước, nàng vội vàng dùng sức kéo lên, nhưng nhanh chóng mất trọng tâm, té vào trong nước. Nàng kinh hoảng nhắm hai mắt lại, chờ đợi tư vị khi rơi xuống nước, một cánh tay nắm lấy vòng eo của nàng, giữ thân thể của nàng không ngã.