Hứa Tiên Chí

Chương 392 : Trở Về

Ngày đăng: 11:42 18/04/20


Nhìn qua ngoài cửa sổ nhìn Đại Nhạn tháp xuyên thẳng mây xanh. Không khỏi nhớ tới, trước đây thật lâu, một tiểu hòa thượng tu hành tiểu thừa phật hiệu. Một ngày, không trung có một đám chim nhạn bay tới, hắn nhìn theo bầy nhạn tín khẩu nói:



- Hôm nay tất cả mọi người không có cái gì ăn, phật tổ nên biết chúng ta đói bụng a!



Lời còn chưa dứt, một con nhạn rơi chết trước mặt của hòa thượng, hắn vui mừng nhảy lên, chạy đi báo cho chúng tăng trong chùa, đều cho rằng đây là Phật Như Lai đạo hóa bọn họ. Cho nên chỗ nhạn rơi xuống, dùng nghi thức long trọng chôn cất nhạn và xây tháp, cũng gọi là Nhạn tháp.



Hòa thượng khi đó, trong nội tâm vui mừng, là vì phật hay là vì thịt? Hoặc là nói, cả hai chúng nó có cái gì khác biệt hay sao?



Trong nội tâm được vui vẻ lâu dài, cầu trường sinh làm gì.



Phan Ngọc vừa mới trở về trong nhà, đã có tin tức trong nội cung truyền tới. Hoàng hậu nương nương đã hạ quyết tâm, muốn đem Nhu Gia công chúa gả cho Phan Ngọc. So với những lời mờ mịt của hòa thượng, hoàng hậu nương nương vẫn tin tưởng phán đoán của mình hơn.



...



Trong tiểu đình viện của Chung Nam Sơn, Hứa Tiên từ trên ghế đứng lên, chắp tay nói:



- Chung huynh, đã lâu không gặp!



Khói đen cuồn cuộn từ từ dừng lại, dần dần thu liễm. Có dáng người hiện ra trong đó, Thần Chung Quỳ bước tới, cầm chặt tay của Hứa Tiên, kinh hỉ nói:



- Hứa huynh, tại sao ngươi ở đây?



- Ta phụng chỉ xử lý tang sự của ngươi, trước mắt đã phát tang xong rồi, đang muốn chuẩn bị rời đi.



Hứa Tiên chỉ cảm thấy trong cơ thể hắn linh lực càng thêm tinh khiết triệt, trong lòng biết hắn có chừng được cái gì kỳ ngộ, lại cũng không phải nói những khi này.



- Muội muội của ngươi đang ở bên trong, ngươi nên đi thăm nàng ta một chút.



Lời của Hứa Tiên còn chưa dứt, chợt nghe sau lưng có một tiếng thét kinh hãi.



- Ca!



Thì ra Chung Lê nghe thấy tiếng vang, đi ra ngoài cửa, vịn cửa hiên, không thể tin nổi nhìn thấy Thần Chung Quỳ.



Thần Chung Quỳ thấy thân nhân xa cách đã lâu, trong nội tâm kích động, nói:



- Tiểu Lê, ta trở về.



Chung Lê mắt đục đỏ ngầu, thanh âm run rẩy, nói:



- Ngươi... Ngươi thật không có chết?



Thử vươn tay ra, sờ sờ tay của Thần Chung Quỳ, chỉ cảm thấy không có hơi nóng, cho nên chính là quỷ hồn, cũng chính thức hiểu được lời của Hứa Tiên nói.



Thần Chung Quỳ thở dài:



- Chuyện này nói ra rất dài dòng, xem như nhân họa đắc phúc đi! Về sau ta sẽ chiếu cố ngươi thật tốt.



Hắn bây giờ đã là người tu hành, không còn là thư sinh nghèo, cho nên nói ra lời này cũng có tự tin.



Bỗng nhiên Chung Lê tức giận nói:



- Ngươi đã chết thì chết đi, sống thì sống, ai cần ngươi chiếu cố, ngươi chiếu cố ta được cái gì?



Sau đó quay người chạy vào trong phòng, khóe mắt xuất hiện vài giọt nước mắt.



Thần Chung Quỳ ngẩn người, muốn đuổi theo, lại bị Hứa Tiên giữ chặt, ý bảo Vân Yên đi vào an ủi Chung Lê.



Hứa Tiên thấy Thần Chung Quỳ bị muội muội răn dạy vài câu, cho nên hắn không nói ra lời, cảm giác uy phong lẫm lẫm vừa rồi đã biến mất, cười thở dài:



- Chung huynh, ngươi vì xúc động một lúc mà phí hoài bản thân, để lại muội muội của ngươi một mình cơ khổ, không phải đại trượng phu gây nên, khó trách nàng tức giận ngươi như vậy.



Thần Chung Quỳ đỏ mặt, nhưng sắc mặt càng đen hơn, không nói được cái gì, chỉ nói:
Thần sắc Hứa Tiên khẽ động, nói:



- Vậy bay nhanh hơn một chút.



Đám mây vạch phá bầu trời, lưu lại một quỹ tích màu da cam.



Đầu mùa hè, trong Cừu Vương Phủ.



Đình đài lầu các hoa mỹ, hồ nước tiểu tạ, giống như thắng cảnh. Cũng không phải tác dụng của ảo thuật, mà được người ta sửa chữa lại một cách chân chính, là sự thật



Nhưng trước cánh cửa to lớn có treo một tấm bảng, đã không phải từng là "Cừu Vương Phủ ", cũng không phải "Bạch phủ" sau đó, mà là hai chữ "Hứa phủ".



Những mộng ảo lúc trước, hôm nay đã thành sự thật.



Dương liễu ven hồ, thủy tạ trên mặt hồ.



Nữ tử áo trắng đang ngồi yên lặng, thần sắc đoan trang, hai con ngươi khẽ nhắm, không thấy thu thủy. Bàn tay trắng nõn tương kết, giống như hoa sen.



Áo trắng không nhiễm bụi trần, tóc xanh chưa buộc, như cầu vồng như thác nước, rủ xuống bờ vai. Gió mát phất một cái, mái tóc bay lên. Trong đó mang theo một cổ xuất trần siêu nhiên, trong cái nhìn của thế nhân, sẽ không cho rằng đây là nữ tử trên thế gian, mà sẽ nói Thủy Nguyệt Quan Âm hạ phàm.



Bỗng nhiên trên mặt của nàng xuất ra một tia thần sắc bất đắc dĩ, một đạo ánh sáng màu xanh từ chân trời lướt qua trước mặt, hóa thành một nữ tử áo xanh, mở miệng hỏi:



- Tỷ tỷ, Hứa Tiên hắn trở về chưa?



Bạch Tố Trinh mở hai mắt ra, thần quang trong mắt của nàng cũng thu lại, giống như hồ nước tháng ba, rất thanh tịnh, mỉm cười nói:



- Nếu quan nhân hắn trở vè, ta còn ngồi ở chỗ này sao?



Tiểu Thanh bất mãn nói:



- Không phải đã nói trở về sớm sao?



- Dường như trên đường đi có phiền toái gì đó, có khả năng sẽ chậm một chút.



- Phiền toái? Là phiền toái của nữ nhân à?



Theo ý nào đó mà nói, suy đoán này vô cùng chuẩn xác a! Tiểu Thanh nhíu mày, nói:



- Tỷ tỷ, chẳng lẽ ngươi không lo lắng trong lòng thật sao? Hắn ở kinh thành, nhất định rất phong lưu đấy.



Bàn tay trắng nõn của Bạch Tố Trinh vuốt sợi tóc, ánh mắt phiêu hốt nói:



- Ta cùng quan nhân là đạo lữ, mà đạo lữ, thời điểm hắn không có ở bên cạnh, chuyên tâm tu hành mới đúng, có cái gì phải lo lắng chứ.



Tiểu Thanh nói:



- Ta chỉ sợ hắn vừa về đến, đạo gì ngươi cũng không để vào trong tâm.



Nàng nói dối, cho dù đơn thuần như Tiểu Thanh cũng có thể dễ dàng nhìn ra.



Bạch Tố Trinh hơi sẳn giọng:



- Tiểu Thanh!



- Ta không nói cái gì cả, ai, ta không muốn gặp tên kia, ta đi sông Tiền Đường uống rượu với Ngao Ly.



Tiểu Thanh lưu lại một giọng cười như chuông bạc, hóa thành tia sáng màu xanh, biến mất phía chân trời.



Bạch Tố Trinh bất đắc dĩ lắc đầu, vốn có tư thái ngồi nghiêm chỉnh, nhưng lúc này, lại chống tay lên cằm, tay nâng đôi má. Mà tay trái đưa lên, bấm pháp quyết, ngón tay ngọc thon dài không ngừng biến ảo, lưu lại một chuỗi ảo ảnh. Trong một chớp mắt, giống như hoa sen nở và tàn lụi vô số lần.



Rốt cuộc toàn bộ ảo ảnh tan biến đi mất, nàng bây giờ giống như trẻ con, một lúc sau lại thở dài, sau đó nhẹ nhàng thở ra một hơi, khói trắng ngưng kết lại, lờ mờ hình thành dáng người, là thân ảnh của người nọ, giọng nói và nụ cười, giống như xuất hiện trước mắt.