Hứa Tiên Chí
Chương 41 : Công đức
Ngày đăng: 11:37 18/04/20
Hậu viện lá rụng, sương khói từ chén trà bốc lên. Một thân ảnh màu vàng đứng chắp tay phảng phất cổ họa làm cho trong lòng người ta không khỏi bình tĩnh trở lại.
Ngư Huyền Cơ ngoái đầu nhìn lại cười cười hỏi:
- Phan công tử khỏe rồi?
Hứa Tiên gật đầu:
- Ân, tốt rồi, đa tạ ngươi hỗ trợ.
Ngư Huyền Cơ chất vấn:
- Đến nhà nói lời cảm tạ cứ như vậy tay không mà đến sao?
Hứa Tiên sững sờ:
- Ơ. Vậy thì nếu không ta mời ngươi ăn cơm nhé?
Phốc!!!
Duẩn nhi cười trộm một hồi Ngư Huyền Cơ cũng hơi vui vẻ, mắng:
- Đồ ngốc.
Hứa Tiên một hồi vò đầu:
- Ta nói thật, ta làm đồ ăn là tuyệt nhất.
Ngư Huyền Cơ cười nói:
- Buổi sáng ta mới ăn rồi. Được rồi, hôm nay đến chỗ ta vì cái gì? Sẽ không chỉ vì cám ơn chứ?
Hứa Tiên đem hoang mang của mình thổ lộ hết một phen.
Ngư Huyền Cơ khẽ mĩm cười nói:
- Như thế nào, cảm giác mình lực lượng không đủ, muốn cùng ta học đạo?
Hứa Tiên phi thường kiên định lắc đầu, Ngư Huyền Cơ cũng có chút buồn bực:
- Thế là vì cái gì?
Hứa Tiên cau mày nói:
- Bởi vì ta có một giấc mộng vô cùng khủng bố.
- Là mộng cái gì?
- Nội dung ta nhớ không rõ ràng, đầu có một loại cảm giác là trong mộng ta không sợ hãi điều gì, không biết phẫn nộ, trừ mình ra cái gì đều không để ý. Ta quý trọng hết thảy trong mộng, không đáng giá nhắc tới, nhưng khi ta tỉnh rồi, ta muốn nhớ lại thì không thể làm được.
Ngư Huyền Cơ cười khổ:
Trên mặt Ngư Huyền Cơ lóe lên linh quang nói:
- Ta đã quên, Thiên Cơ mấy thuật không phải có thiên phú đặc dị rất khó có sở thành.
Sau đó mặt nàng lộ vẻ khó khăn nhìn Hứa Tiên thiếu chút nữa thì nói:
- Loại người như ngươi không có thiên phú, vẫn sớm làm bỏ cái ý nghĩ đó đi!
Hứa Tiên tiến vào trạng thái nổi điên, trong mắt tràn ngập tơ máu, từng bước một ép lên nói:
- Sư tỷ, ta lớn lên rất giống khỉ sao?
- Này...Này. ngươi muốn làm gì? Còn tới nữa ta hô người, Duẩn nhi mau tới ah.
Ngư Huyền Cơ từng bước một lui về phía sau, liếc mắt nhìn trộm, Duẩn nhi một mực trốn ở sau nghe lén liền chạy mất dép. Trong lòng nàng thầm mắng tiểu nha đầu nuôi không quen.
Sau lưng chấn động, Ngư Huyền Cơ đã thối lui đến bên tường, khuôn mặt Hứa Tiên càng ngày càng gần, Ngư Huyền Cơ cái khó ló cái khôn hô to:
- Còn có một biện pháp.
- Nói!
Thần sắc Hứa Tiên không hề buông lỏng, Ngư Huyền Cơ đã có thể chứng kiến trong mắt Hứa Tiên có cái bóng của mình.
- Ta có một quyển sách, có lẽ đối với ngươi sẽ có trợ giúp.
- Có lẽ?
Hứa Tiên hừ một tiếng. Ngư Huyền Cơ cảm thấy Hứa Tiên bắt đầu phun ra nhiệt khí.
- Nhất định, nhất định.
Ngư Huyền Cơ vội vàng cam đoan.
- Vậy còn không sai biệt lắm.
Hứa Tiên biểu lộ buông lỏng, ngồi trở lại trên mặt ghế đá nhàn nhã uống trà.
Ngư Huyền Cơ nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi nàng quả thật có chút bối rối. Sở trường về Thiên Cơ thuật số nàng bất cứ lúc nào cũng sẽ không bị bức đến tuyệt cảnh, có thể ở mọi thời khắc bảo trì tư thái bình tĩnh, nhưng người trước mặt hết lần này tới lần khác không cách nào tính ra. Mà nàng lại không học qua cái gì pháp môn chém chém giết giết, cũng không thấy chuyện này cần thiết nên giờ này mới hối hận.
Ngư Huyền Cơ hơi tức giận:
- Ngươi mới vừa rồi là giả bộ?
Hứa Tiên uống một ngụm trà rồi nói:
- Ta không ngại giả bộ một lần nha. Sư tỷ, bộ dạng vừa rồi của ngươi cực kỳ xinh đẹp, rất muốn nhìn thêm một lần nữa.
Xác thực một ít đạo thân ảnh vĩnh viễn lạnh nhạt, đột nhiên bởi vì chính mình mà kinh hoảng run rẩy, tự nhiên khiến mình sinh ra một cảm giác sung sướng. Hứa Tiên thiếu chút nữa thật sự chịu không được hấp dẫn, sinh ra chút ý nghĩ bạo lực. Chỉ là trong nháy mắt đó, hắn cũng từ trong mắt của nàng thấy được chính mình.