Hứa Tiên Chí
Chương 414 : Du Hồ
Ngày đăng: 11:42 18/04/20
Đường Minh Hiên cũng từ trong giật mình tỉnh táo lại, còn không kịp sinh tâm tư gì, bởi vì hắn biết nàng là người đã có phu quân, trong nội tâm sinh ra tư vị khó tả.
Bạch Tố Trinh cũng thi lễ, nói:
- Chư vị công tử, quan nhân nhà ta mấy ngày này không tiếp khách, kính xin chư vị thứ lỗi!
Trong môi son nói ra lời ôn nhu, cũng không vì ứng phó tràng diện, bọn họ đi một chuyến tay không cũng cảm thấy không có áy náy gì.
Những thư sinh này vốn chuẩn bị sẵn lời nói hùng hồn, bỗng nhiên cảm thấy thật có lỗi.
- Ở đâu, ở đâu, chúng ta tùy tiện tới thăm, thất lễ trước a.
Bạch Tố Trinh hơi gật đầu, lui về trong cửa, lúc này đóng cửa lại.
Đám thư sinh không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mặt trời bắt đầu nóng bỏng hơn. Âm thanh ve kêu cũng vang lên réo rắt.
Các thư sinh hai mặt nhìn nhau, trong bất tri bất giác, tất cả khí diễm đi thảo phạt Hứa Tiên. Lúc này giống như khách nhân vô lễ gặp được chủ nhân hữu lễ, không thể không câu thúc tay chân. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, cái gọi là lễ ngộ, kỳ thật cũng chỉ là một hai câu mà thôi.
Trong ý định trước đó của bọn họ, cho dù như thế nào cũng phải gặp được Hứa Tiên, thậm chí còn làm tốt chuẩn bị đánh nhau. Chẳng những vì thăm dò chi tiết của Hứa Tiên, cũng muốn chừng minh những lời mình nghe đồn là thật hay giả, tuyệt không muốn bị người khác bóp mũi dắt đi. Nhưng vừa rồi chủ nhân đi ra, bọn họ không có nắm chắc cơ hội, cho dù có ở lại cũng cảm thấy không thích hợp.
Việc này chính là do Đường Minh Hiên cầm đầu, lúc này tất cả ánh mắt đều nhìn lên người hắn.
Đường Minh Hiên hắng giọng, nói:
- Việc này chúng ta vì Hứa Tiên mà đến, cũng không phải toàn bộ vì hắn mà đến. Hôm nay ở trong thành Hàng Châu có không ít văn sĩ, ngày thường sớm nghe qua kỳ danh, lại vô duyên tương kiến, hôm nay vừa vặn gặp mặt, dùng văn kết bạn, khoáng đạt tầm mắt, tâm ý của viện thủ cũng không thể mất ở chỗ này được.
Tuy lời này so với thời điểm đi tới trái ngược nhau, nhưng tính toán có tình có lí, lập tức được tất cả mọi người đồng ý. Thiên hạ quảng đại, lúc này là thịnh thế, văn sĩ có tài năng nhiều vô số kể, có không ít người tới nơi đây, muốn cùng Hứa Tiên phân cao thấp. Chỉ vì "Lợi tâm dễ tiêu. Danh tâm khó trừ".
Kết quả là, có công danh, thanh danh, tài hoa, có được thanh danh đệ nhất thi tiên, Hứa Tiên Hứa Hán Văn, hắn chỉ nói một vài câu ở trước cửa mà người trong thiên hạ nhanh chóng chạy tới thành Hàng Châu này.
- Muốn danh hiệu của ta sao? Muốn thì có thể cho ngươi toàn bộ, tới lấy đi, ta đem tất cả thanh danh đặt ở chỗ này.
- Hứa Tiên, ta muốn cho ngươi biết, Đại Hạ cũng không phải chỉ có một mình ngươi đâu.
Đường Minh Hiên nhìn qua đại môn sơn sơn thiếp vàng.
"Két.." Một tiếng, cửa lớn mở ra lần này, lần này thoáng cái có ba nữ tử đi ra, lập tức làm quyết tâm của Đường Minh Hiên bị đánh gãy, trong nháy mắt đó chỗ triển lộ ra, là dung nhan trăm hoa đua nở.
Chính là Hồ Tâm Nguyệt dắt Vân Yên cùng Tiểu Thanh từ trong đi ra, không giống với Bạch Tố Trinh nho nhã lễ độ, Vân Yên nhìn kỹ bọn họ, trong mắt dường như có nước chảy ra, nhưng bị Hồ Tâm Nguyệt kéo đi làm chuyển dời ánh mắt. Hồ Tâm Nguyệt chỉ quăng cái nhìn lạnh nhạt. Tiểu Thanh thì từ đâu tới chân còn trong trạng thái "Buồn ngủ", mái tóc dài còn hơi rối, ngẫu nhiên không hề có hình tượng gãi gãi đầu.
Vân Yên thử giãy dụa một chút, nói:
- Những thị nữ này không phải là người!
Vân Yên ngạc nhiên nói:
- Không phải người? Vậy là cái gì?
Hồ Tâm Nguyệt cười giải thích nói:
- Là mị!
Tiểu Thanh cầm kiếm, những thị nữ kia sợ hãi nhao nhao lui về phía sau. Biểu lộ thương sót trên mặt làm cho người ta phải thương tiếc và đau đớn.
- Mị?
Vân Yên hơi cảm giác kinh ngạc, bởi vì minh dò xét những thị nữ này, trừ vô cùng xinh đẹp ra thì không có gì khác với phàm nhân. Nếu như nói có chỗ khác biệt quá lớn, thì nhiều linh khí hơn so với phàm nhân mà thôi, ít đi vài phần sinh khí, trên mặt luôn mang theo nụ cười vui vẻ, giống như có hiểu biết nửa vời với thế nhân, lại càng tăng thêm vài phần mị hoặc.
- Mị không phải yêu không phải quỷ, hơn phân nửa là dị khí trong rừng núi sinh ra, trong những u cốc ít ai lui tới, thời gian lâu sẽ có thứ này. Những vật này trời sinh mị hoặc, người vừa thấy được cũng sẽ bị mê hoặc, hãm chết trong đầm lầy, đầm nước, rốt cuộc ra không được.
Tiểu Thanh thả kiếm trong tay ra, biết rõ những vật này cũng không có tác hại quá lớn.
Hồ Tâm Nguyệt dựa vào mạn thuyền, vẫy tay, những thị nữ kia cũng từ từ tiến tới gầy đây, nàng sờ sờ đôi má của một thị nữ, nói:
- Con người bị mị hoặc, là ý chí của bản thân không kiên định, không có quan hệ gì tới các nàng. Những tiểu chút chít này, thời điểm mới sinh ra còn không bằng cả quỷ, lại có thể hại ai? Chẳng lẽ thật sự là vì câu nói hồng nhân họa thủy. xem tại TruyenFull.vn
Vân Yên nói:
- Tả Truyện đã nói, si mị võng lượng, không có ai gặp. Không nghĩ tới lại gặp được, chỉ sợ những mị này có tác dụng với nam nhân thôi a!
Hồ Tâm Nguyệt xoa bóp đôi má của Vân Yên, nói:
- Đúng là như thế, đừng xem chúng ta có dung mạo thế nào, nếu quả thật cho những nam nhân phía dưới chọn lựa, nhất định sẽ chọn các nàng, hơn nữa là thần hồn điên đảo. Truyền thuyết nam tử đã gặp các nàng sẽ lưu luyến mãi trong nội tâm, không thể quên nàng. Đi thôi, chúng ta đi vào trong.
Trong sự vây quanh của những thị nữ, đi vào trong buồng của thuyền nhỏ.
Thuyền lớn chậm rãi rời đi, nhưng dưới thuyền không có mái chèo, trên thuyền không buồm, cũng không biết động lực là cái gì.
Vân Yên quay đầu lại nhìn qua, vốn có thể quan sát quán rượu ở Tây Hồ, lúc này đã ở dưới chân của nàng.
Vân Yên tiến vào trong buồng nhỏ của con thuyền, cảm thấy một cổ khí lạnh mát tận tâm can truyền vào trong mũi nàng, trước mắt trong sánh thanh minh, không có chút giống buồng nhỏ u ám trên thuyền. Trên đầu có một dàn đèn thủy tinh, ánh sáng chiếu lên bích họa chung quanh, trong căn phòng trống trải phía dưới. Tay vịn nhìn xuống dưới, đó là một đóa kim cúc đẹp đẽ quý giá, đang phát ra ánh sáng chói mắt. Dưới chân là một tấm thảm mười trượng phác họa đồ án.
Hồ Tâm Nguyệt lại dẫn các nàng đi lên lầu, phía trên bong tàu còn có một tầng lầu đài. Trên đường đi Vân Yên lưu ý bốn phía, nếu ở bên ngoài chỉ thấy con tàu này vô cùng to lớn, bên ở bên trong phi thường tinh xảo. Cách năm bước của hành lang hai bên. Có khảm những viên minh châu như trứng gà, ánh sáng chói mắt, ánh nến cũng phải thất sắc. Còn có gương đồng phản chiếu ánh sáng, cho nên càng thêm huy hoàng.