Hứa Tiên Chí

Chương 420 : Thơ Nhanh

Ngày đăng: 11:42 18/04/20


Người điều khiển chương trình phục hồi tinh thần lại, xoa xoa con mắt, xác định bọn họ vẫn còn ở chỗ này. Lớn tiếng ho khan hai tiếng, nói:



- Đường Giải Nguyên, nhanh bắt đầu đi!



Ánh mắt của mọi người lúc này nhìn lên đài cao, nhớ tới mục đích chính thức khi tới đây, đem nhưng vừa rồi bị tình cảnh kia làm choáng váng đầu óc, cho nên tâm tình hỗn loạn.



Đường Minh Hiên lắc lắc đầu, cố gắng làm cho mình thanh tỉnh một chút, bỗng nhiên mở miệng cười nói:



- Vẹt có thể nói khó giống như phượng.



Vân Yên không chút nghĩ ngợi liền nói tiếp:



- Con nhện cố gắng thế nào cũng không bằng tằm!



- Đầu bò may mắn sinh long giác.



- Miệng chó chưa từng nhả ngà voi.



Hai người há miệng nói nhanh, trong lời nói có thuốc súng mười phần, lực chú ý của đám đông bị hấp dẫn qua, tạm thời quên đi tràng diện kinh diễm vừa rồi. Đường Minh Hiên âm thầm trào phúng Vân Yên chỉ là nói như vẹt, đầu bò may mắn, cuối cùng khó thành Long Phượng.



Vân Yên nói trở lại với hắn rằng, hắn chỉ là con nhện khoe khoang kỹ xảo, không có chút ý nghĩa nào, trong miệng chó không bao giờ nhả ra ngà voi.



Đường Minh Hiên sững sờ, không ngờ tài sáng tạo của nàng lại nhanh nhẹn như thế, cũng đánh tan một tia khinh thường cuối cùng trong nội tâm, một mực nhìn qua áo choàng xanh của nàng, nói:



- Thủy xuất oa nhi xuyên lục áo, mỹ mục phán hề. (Oa nhi mặc áo xanh chơi nước, mặt đẹp giống như hề.)



Ý nói nàng chính là con ếch xanh.



Vân Yên cũng đáp lời:



- Lạc thang hà tử trứ hồng bào, cúc cung như dã. (Tôm rơi xuống nước sôi đã hồng, chính là tôm luộc.)



Nàng đang cười trường bào của hắn giống màu son, là một con tôm luộc, bị nước nấu hồng cả người.



- Tốt!



Người biết hàng trong tràng liền kêu lên một tiếng này.



"Mỹ mục phán hề" cùng "Cúc cung như dã" đều xuất ra từ Kinh Thi.



"Mỹ mục phán hề" chính là thần thái của một oa nhi đang chơi nước, nhưng lại có thể chỉ nữ nhân. "Cúc cung như dã" chính là nói con tôm luộc bị nấu, cong người mà chết, nhưng "Cúc cung" chẳng phải là câu nói chỉ nô tài đang cúi người với chủ sao? Cho nên từ ý cảnh, một câu nhiều quan hệ, vô cùng xảo diệu.



Hứa Tiên tự nhận cũng biết những điển cố này, nhưng muốn khéo dùng hợp thời điểm như thế này, thì kiên quyết không dùng được.



- Yên nhi, tốt lắm.



Lườm qua Hồ Tâm Nguyệt bên cạnh, không biết là vị văn tài hấp dẫn, hay bị hành động vừa rồi của hắn chấn nhiếp, lúc này trung thực hơn rất nhiều.



Mấy lão đại nho ngồi trên chủ vị lúc này vuốt chòm râu gật đầu không thôi, mà những thư sinh định kiêu chiến cũng cúi đầu xuống, đánh tan lòng khinh thị của mình, trở nên ngưng trọng hơn. Nàng tuyệt đối không dễ ứng phó, nếu không cẩn thận sẽ thua, đây chính là lật thuyền trong mương. Mất tận mặt. Khiêu chiến Hứa Tiên thua thì thua, nhưng khiêu chiến nữ nhân này thì không thể thua.



- Đường công tử!



Bỗng nhiên người điều khiển chương trình có chút khó xử nói:




- Ta còn chưa ra "Vũ Thiền ", ngươi ngâm cho ra, ta muốn ra đề mục Vũ Thiền, trong thơ không được mang theo chữ "Thiền".



Vân Yên cười lắc đầu, sau đó liền đọc lên.



- Hạ nhật lai minh hậu hữu thường, sơ đồng lưu hưởng ý ngang dương. Văn thanh tri thị cam lâm túc, phồn âm tảo dĩ thắng sanh hoàng.



Ánh mắt khắp nơi nhìn về phía Vân Yên đã cải biến, có người cảm thấy, nàng chỉ có thể làm ra vài bài thơ, có vài phần mỹ mạo giả làm tài nữ, nhưng hôm nay ai cũng không thể nghĩ như vậy. Tri thứ và tài học như thế này, ở đây có bao nhiêu người làm được đâys?



Đường Minh Hiên đã không cần nhiều lời nữa, Vân Yên vừa dứt lời liền quát lên:



- Vũ Hà.



Vân Yên không nghĩ ngợi, đọc:



- Vũ trung hoa tự lạc shen tư, lăng ba toái bộ khởi yếm trì. Yên lũ minh mông thùy mạc xử, hồng trang ỷ đãi chính kỳ thì.



Quả nhiên trong thơ không có mang theo chữ "Hà".



Đường Minh Hiên chỉ vào một tòa nhà trên bờ sông.



- Vũ Lâu.



Vân Yên tập trung suy nghĩ rồi ngâm nga:



- Quỳnh lâu bách xích ỷ lan kiền, cao xử phong đa lục nguyệt hàn. Viễn sắc không mông đương hạm nhập, phong loan vũ quá lục mãn sơn.



Bỗng nhiên Đường Minh Hiên cười ha ha, nói:



- Ngươi sai!



Vân Yên hỏi:



- Ta sai ở đâu?



Đường Minh Hiên gấp khó dằn nổi nói:



- Trong thơ của ngươi mang chữ "Lâu"!



Vân Yên mỉm cười nói:



- Đường công tử trước đó chưa từng yêu cầu a, tại sao khong được mang chữ "Lâu"?



Đường Minh Hiên khẽ giật mình, dập đầu nói lắp ba:



- Ta... Ta sớm đã...



Lão tiên sinh trên khàn đài cũng không nhịn được, nhíu mày hỏi:



- Đường công tử, còn muốn tiếp tục không? Đã chín bài thơ!



Cho tới bây giờ đã tới nước này, ra đề mục cũng nhiều thế, đã không thể ra nữa.