Hứa Tiên Chí

Chương 430 : Không Hứa

Ngày đăng: 11:42 18/04/20


Một vương triều như vậy bắt đầu hạ màn!



Hôn quân tận thế và họa quốc yêu hậu, cũng bị quan ghi sử dùng ngòi bút của mình viết vào, lưu truyền răn đe hậu thế.



Dưới mặt đất gió lửa liên thành, trên trời có mây trắng.



Nữ võ thần tán thán nói:



- Ngươi làm rất tốt!



Đây không phải chuyện bằng lực lượng có thể làm được, mị thuật cùng ảo thuật kết hợp, có năng lực khống chế tuyệt đối với phàm nhân. Kế tiếp, nàng chỉ cần phái người phụ tá anh chủ lên đăng cơ, nhanh chóng thống nhất thiên hạ thành lập tân vương triều, nhiệm vụ của nàng xem như hoàn thành.



Hồ Tâm Nguyệt lại có chút ấp úng không vui, thậm chí lo sợ bất an, căn bản vô tâm tiếp nhận tán dương này.



Nữ võ thần nhìn ra tâm sự của nàng, nhưng cũng không vạch trần, mà giao một cái hộp vào trong tay của Hồ Tâm Nguyệt, nói:



- Nếu như quyết định, thì chạng vạng tối hôm nay tới Côn Lôn Sơn a, ta sẽ chờ ngươi ở đó.



Nói xong cũng hóa thành cầu vòng biến mất tại chân trời.



Hồ Tâm Nguyệt mở nắp hộp ra, một cổ mùi thơm lạ lùng đập vào mặt, đây là quả đào phát ra hào quang, trong đó ẩn chứa linh lực bàn bạc, chính là bàn đào trong truyền thuyết. Miễn cưỡng cười một cái, thu hồi hộp, thả người bay thẳng về núi Thanh Thành.



Thạch động vẫn duy trì bóng dáng trước kia, chỉ có dây leo càng dày đặc hơn.



Hồ Tâm Nguyệt đi vào trong động. Thấy Bạch Tố Trinh nghiêng người nằm trên giường đá.



- Tiểu bạch, ta trở về!



Nhưng mà Bạch Tố Trinh đưa lưng về phía nàng, không nhúc nhích.



Hồ Tâm Nguyệt ngồi bên giường, xuất bàn đào ra, sau đó dùng âm thanh nhẹ nhõm sung sướng nói:
Sắc mặt Vân Yên đỏ lên, đương nhiên biết rõ ý của hắn là gì, nếu như dùng song tu chi đạo, linh nhục tương hợp lẫn nhau, khí cảm trao đổi, đương nhiên sẽ nhanh hơn rất nhiều. Nhưng lần trước bơi vì loại tư vị này. Cũng đã làm nàng không ngồi dậy nổi.



- Thỉnh phu quân thương tiếc, ngày mai ta còn phải lên đài đấy!



Hứa Tiên vuốt ve gò má của nàng, nói:



- Đó là đương nhiên!



...



Vào lúc sáng sớm, cửa chính đã có âm thanh gõ của vang lên, Hứa Tiên đi ra mơ cửa chính, mắt nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Doãn Hồng Tụ hiện ra trước mặt, kinh ngạc nói:



- Hồng... Quận chúa, làm sao ngươi tới đây!



Thấy sau lưng của nàng có đai đội nhân mã, vội vàng đổi giọng.



Doãn Hồng Tụ phất tay với những người ở sau lưng, nói:



- Các ngươi ở tại chỗ này!



Vội vàng cầm tay của Hứa Tiên tay hỏi:



- Hán Văn, Yên nhi ở nơi nào?



Chuyện này làm cho vô số thủ hạ phía sau mở to mắt, thời đại này chú ý nam nữ thụ thụ bất thân, huống chi quận chúa là hoàng thân quốc thích, vô cùng cao quý, xem ra nghe đồn quả nhiên không phải giả. truyện được lấy tại TruyenFull.vn



Hứa Tiên do dự một chút, có nên giãy ra hay không, liền kéo tay của nàng, kéo nàng vào trong cửa, một lần nữa đem cửa chính đóng chặt lại, đem những ánh mắt hiều kỳ và xem náo nhiệt kia ngăn cách ở ngoài cửa.



Doãn Hồng Tụ cũng kịp phản ứng lại, giống như điện giật buông tay ra, xấu hổ một chút, nhưng thời điểm nay, ngượn ngùng không vượt qua được hiếu kỳ trong nội tâm của nàng, vẻ mặt tán thưởng nhìn qua Hứa Tiên, giống như lần đầu tiên quen biết hắn vậy, còn kém vỗ vỗ vai của hắn, nói một câu: