Hứa Tiên Chí
Chương 436 : Sấm Sét
Ngày đăng: 11:42 18/04/20
Cả Phi Lai Phong giống như run rẩy, một mùi vị o-zon tảng mát ra. Đột nhiên vách tường phật quang kia nhạt đi, nhưng một kích này, giống như có thể đánh nát nó..
Hương khói tích lũy suốt mấy trăm năm qua, tín niệm của vô số người tụ tập. Trước mặt thiên địa đại kiếp nạn, thì tầng phật quang này cũng thúc thủ vô sahcs, cũng không quá đáng ngăn cản hai ba cái mà thôi!
- Ta thật sợ không nghĩ tới, có ai sống sót nổi với thiên kiếp như vậy chứ?
Nếu là lúc bình thường, Hứa Tiên cũng có suy nghĩ như vậy.
Nhưng vào lúc này, Hứa Tiên đang nhìn lên bầu trời, lẳng lặng chờ đợi, bởi vì ở bên ngoài, người nọ, vẫn còn đang chiến đấu vì hắn.
...
Bộ váy áo màu trắng của nàng bay phất phơ trong gió, búi tóc của Bạch Tố Trinh đã loạn, mái tóc đen nhanh của nàng bay cuồng loạn trong cuồng phong, trên người của nàng có một tầng khí tức màu trắng nhạt bao phủ, tầng khí tức kia cực kỳ mờ mịt, giống như da thịt trắng nõn của nàng truyền ra, giống như tuyết sơn mịt mù, làm cho thân hình của nàng mờ ảo giống như tuyết sơn thần bí vậy.
Nhưng hai con mắt của nàng đỏ hồng, phá hư tất cả yên lặng. Tuyết sơn run rẩy, giống như có hồng hoang cự thú phá tan băng mà chiu ra, xuất hiện tuyết lở phô thiên cái địa.
Pháp Hải đã hoàn toàn bất chấp tình huống Linh Ẩn tự sau lưng, tập trung tư tưởng nhìn qua Bạch Tố Trinh trước mặt, cảm giác chỉ cần hắn hơi phân thần sẽ bị xé nát thành vô số mảnh. Thiền trượng của hắn run lên.
- Bạch Tố Trinh, ngươi quả nhiên đã nhập ma đạo, nếu như bỏ mặc ngươi lúc này, tất sẽ gây họa cho muôn dân trăm họ, xem ra hôm nay lão nạp phải thu ngươi rồi...
- Oanh!
Một tiếng sấm sét cực mạnh đánh gãy lời của hắn nói, cùng lúc đó, Pháp Hải cảm thấy một cổ nguy cơ mãnh liệt, bản năng dùng kim thuẫn ngăn cản trước người.
Bàn tay trắng nõn của Bạch Tố Trinh oanh kích lên kim thuẫn, "Keng" một tiếng vang lên, giống như có vô số giọt mưa đang đánh lên kim loại.
Pháp Hải lui ra phía sau một bước, trong nội tâm kinh hãi, nếu lần này không dùng kim thuẫn ngăn cản, thì Kim Thân của hắn cũng bị hao tổn, tại sao đột nhiên nàng có được lực lượng như vậy?
- Chết!
Bạch Tố Trinh ngay sau đó kêu to một tiếng, trên bề mặt kim thuẫn xuất hiện vết rạn nứt, âm thanh giòn tan vang lên, mạnh mẽ phá vỡ nó. Đem bàn tay ngọc ẩn hàm khí tức mờ mịt đánh lên Kim Thân của Pháp Hải. Giống như chuông lớn rung động, Kim Thân cao ba trượng không tự chủ được bay ra phía sau, đụng nát sơn môn sau lưng, ngã vào quảng trường phía sau, cả quảng trường bị nghiền nát sụp đổ.
Pháp Hải mở to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn qua thân ảnh màu trắng đứng trong đống phế tích. Một đôi mắt đỏ phát sáng trong một thiên địa tối đen, ẩn chứa dã tính bị tu hành áp chế cả ngàn năm, nhìn thẳng vào Pháp Hải, giờ này khắc này nàng không phải Bạch Tố Trinh, mà là một con bạch xà đang săn mồi.
Sát khí cuồng bạo trên người nàng lan tràn ra ngoài, giống như vu nhân cuồng chiến thời Man Hoang, ném tất cả bận tâm và lý trí, chỉ có phẫn nộ cùng sát tính chèo chống thân thể. Bí pháp Long tộc không có tác dụng đề cao tuổi thọ của sinh vật. Lại có thể trong thời gian thật ngắn đem một phàm nhân một đầu dã thú biến thành sinh vật có sức mạnh hủy thiên diệt địa. Mà tác dụng người nàng, một yêu quái có pháp lực hơn một ngàn bảy trăm năm, lại có tác dụng vượt quá tưởng tượng, nhưng nàng một mực đè nén, không dám đem cổ lực lượng này phát huy ra ngoài, lo lắng sẽ bị lạc mất chính mình. Áp lực đến mức tận cùng, lúc này đã phóng thích ra ngoài một cách triệt để!
Thần sắc phẫn nộ trên mặt của Bạch Tố Trinh đã biến mất, chỉ còn lại nụ cười đẹp đẽ nhưng lạnh lùng, nhìn thoáng qua người trước mặt, nói khẽ:
- Pháp Hải, chịu chết đi!
Pháp Hải trầm giọng quát:
- Yêu nghiệt chớ có càn rỡ!
Đem vung tay lên, thu hồi một trăm lẻ tám tràng hạt, tấm chắn màu vàng tiếp tục ngưng tụ lần nữa!
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên Bạch Tố Trinh trước mặt không thấy, thực sự không phải là đột nhiên biến mất, mà là thân hình dần dần trở thành nhạt, tính cả nhân uân chi khí bên người, cứ như vậy mà hư không tiêu thất.
Pháp Hải hét lớn một tiếng:
- Thông Thiên Nhãn! Thiên Nhĩ Thông!
Trong mắt bên tai xuất hiện một tầng kim quang, triệt để bắn phá phạm vi mười dặm, một hạt tro bụi trong phạm vi này thoát khỏi tay của hắn. Lờ mờ nhìn thấy một thân ảnh trắng nhạt đang bay tới gần.
Nhưng vào lúc này, dị biến nảy sinh, một đạo tử hỏa nhanh chóng thiêu đốt bàn tay cầm kim bát của Pháp Hải, kim thuẫn và Kim Thân của Pháp Hải cũng bị hòa tan, hoàn toàn không thể ngăn cản chút nào.
Pháp Hải hoảng sợ nói:
- Đâu Suất Hỏa!
Biết rõ lợi hại, vội vàng tránh né ngọn lửa này.
- Lấy ra đi!
Bỗng nhiên "Đạo Tể" chụp lấy tử kim bát của hắn, sau khi đi vài bước đã hóa thành hình người, biến thành nữ tử có dung mạo cực đẹp, chính là Hồ Tâm Nguyệt, nàng cũng không am hiểu tác chiến chính diện, nhưng huyễn thuật chi đạo đã đạt tới đăng phong tạo cực, lần này thậm chí ngay cả Pháp Hải cũng không thể nhìn thấu!
Bảo bối bị đoạt, Pháp Hải giận dữ, quát:
- Nghiệt súc chạy đâu!
Đang muốn vung trượng công kích, Bạch Tố Trinh tránh được một kiếp vừa rồi. Bàn tay trắng nõn đụng vào thiền trượng, Pháp Hải liên tiếp lui về phía sau.
Đạo Tể tiến tới gần Hồ Tâm Nguyệt, lại bị nàng bỏ chạy vòng quanh, trong khoảng thời gian ngắn không đuổi theo kịp, Đạo Tể cũng không do dự, lập tức quay người công kích Bạch Tố Trinh.
Bị hai người vây công, Bạch Tố Trinh lập tức rơi xuống hạ phong. Chung quanh bị phật quang bao lấy, không cách nào đào thoát được.
Hồ Tâm Nguyệt lẫn ra xa xa, thao túng tử kim bát, nhưng không có hiệu quả nào, tử kim bát ngược lại rung rung không thôi, giống như muốn bay trở về bên cạnh Pháp Hải! Nàng hét lớn:
- Hòa thượng, ngươi đánh nàng làm cái gì, năm đó người trộm kim đan của ngươi là ta! Ăn xong còn nhổ ra ngoài, vô cùng bẩn thỉu a.
Lời này làm nội tâm của Pháp Hải chấn động, câu cuối cùng chính là "Bạch Tố Trinh" do nàng ta biến ảo trộm đan dược của hắn a.
Đạo Tể nói:
- Sư phó, nàng muốn nhiễu loạn tâm thần của chúng ta, chúng ta trước thu phục con xà yêu này, ngươi lại thúc dục pháp chú, thu hồi kim bát!
Lực lượng của Bạch Tố Trinh bộc phát ngoài dự kiến, hai người bọn họ liên thủ, trong khoảng thời gian ngắn vẫn không bắt được nàng, bị nàng đánh trúng vài cái, suýt nữa đánh vỡ Kim Thân.
Pháp Hải xem xét hai con mắt huyết hồng của Bạch Tố Trinh, thầm nghĩ:
- Cần phải chế phục ma vật này thật nhanh chóng, bằng không sẽ biến thành tai họa gây hại cho nhân gian!
Thiên lôi trận trận đánh lên Phi Lai Phong, ba người chiến thành một đoàn, từ mặt đất đến bầu trời, lại từ bầu trời đến mặt đất, đến mức, đá núi văng tung tóe, loạn thạch bắn ra khắp nơi, đem Linh Ẩn tự hóa thành một đống phế tích. Bạch Tố Trinh đã không muốn phá vòng vây nữa, mà bị chiến ý điên cuồng khu động, có khi mặc cho thiền trượng kích lên thân thể, cũng phải phản kích Pháp Hải một chưởng.
Trong nội tâm của Hồ Tâm Nguyệt khẩn trương, tiếp tục như vậy, ý chí của nàng sẽ biến mất hoàn toàn, biến thành quái vật chỉ biết giết chóc mà thôi.
Trên ngọn núi, bỗng nhiên ngọn lửa màu vàng bị dập tắt hoàn toàn, thân thể Bạch Tố Trinh chấn động, giống như chịu đả kích vô hình, nửa quỳ trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi, đồng thời đưa tay ngăn cản thiền trượng của Pháp Hải!
Hồ Tâm Nguyệt mắng một tiếng "Hỗn đản ", sau đó thấy Bạch Tố Trinh liên tục bị thương, nhưng uy lực của thiên lôi xuyên thấu qua thiên thiên tâm kết truyền vào thân thể của Bạch Tố trinh, làm cho một tia thần trí của nàng trong sự điên cuồng tỉnh lại, liên tục né tránh mấy lần công kích, nhưng cũng không duy trì được bao lâu.
Nhưng chẳng biết lúc nào, thiên lôi không còn đánh xuống nữa, tiếng sấm vẫn còn rung động ầm ầm trong tai, nhưng đã bắt đầu tiêu tán.
Trên mặt của Bạch Tố Trinh xuất hiện nét vui mừng, Hồ Tâm Nguyệt cũng thở ra một hơi, nhìn về phía của Hứa Tiên đang độ kiếp.
Một bóng người màu vàng xuất hiện biên giới chân núi, tóc đã che khuất diện mục của hắn, chỉ thấy hắn hít sâu một hơi, đột nhiên ngẩng đầu lên, phát ra âm thanh như sấm sét: