Hứa Tiên Chí

Chương 438 : Vũ Tán

Ngày đăng: 11:42 18/04/20


Hứa Tiên bay ra xa xa, chỉ thấy Phi Lai Phong đã bắt đầu sụp xuống, uy lực của thiên lôi vô cùng mạnh mẽ, có tác dụng to lớn với linh lực và vật thể thực tế. Nhưng hắc xà lại bao hàm thế tiến lôi đình vạn quân, đánh lên trên Phi Lai Phong.



Hứa Tiên hạ xuống đỉnh núi của Tiểu Thanh, Tiểu Thanh lập tức quay lưng đi, Ngao Ly không ngừng cắn ngón tay, bị Tiểu Thanh che kín hai mắt cưỡng ép xoay người sang chỗ khác.



Tiểu Thiến nở nụ cười yếu ớt, dâng một bộ quần áo lên, nói:



- Tướng công!



Hứa Tiên cũng kịp phản ứng, thì ra vừa rồi mình trần truồng lâu như vậy, vội vàng mặc quần áo lên, lại nhìn qua Phi Lai Phong. Hắc xà biến mất, ngọn núi sụp xuống, hơi nước mông lung phóng lên trời, tầng mây trên bầu trời cũng biến thành nhạt hơn, ánh mặt trời chói mắt chiếu xuống, xuất hiện một cái cầu vòng xinh đẹp.



Trong hơi nước mơ mơ hồ hồ, một thân ảnh xinh đẹp đứng trên một đóng đá lỏm chỏm, Hứa Tiên lập tức bay qua, nhìn xuống Linh Ẩn tự. Pháp Hải, Đạo Tể đều biến mất không thấy gì nữa. Mà bóng người kia từ từ rõ ràng, quả nhiên là Bạch Tố Trinh!



Hứa Tiên thở ra một hơi, tiến lên phía trước nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m



- Nương tử ngươi...



Trong nội tâm cảm thấy một hồi nguy cơ, vội vàng lui ra phía sau một bước, chỗ hắn vừa đứng, bị hơi nước màu trắng chém ra một cái hào rộng.



- Nương tử ngươi?



Hứa Tiên ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt của nàng vẫn đỏ hồng như trước, mang theo thần sắc lạ lẫm nhìn mình, liếm liếm bờ môi đỏ tươi, giống như muốn lao về phía của Hứa Tiên.



- Nương tử, chúng ta đã thắng, nương tử!



Trong lòng Hứa Tiên không ngừng gọi nàng, trên gương mặt điên cuồng của Bạch Tố Trinh mang theo chút do dự và giãy dụa.



Khi Hứa Tiên muốn tiến lên, lại có một đạo bạch quang chém rụng.



Bỗng nhiên Hồ Tâm Nguyệt xuất hiện trong hơi nước, nói:



- Chiến ý của nàng còn chưa biến mất, cảm xúc đã phóng thích khó có thể bình định xuống. Nếu tiếp tục như vậy, nàng sẽ bị sát khí khống chế.



Kỳ thật nàng vừa rồi cũng không khống chế được, chỉ vì ngăn cản thiên lôi giúp cho Hứa Tiên nên mới duy trì được một tia thanh tỉnh, về sau thì lâm vào trong vòng xoáy sát niệm.



Hứa Tiên nhìn nàng quát:




- Nương tử, ta sai, ta thực sai!



Tiếp qua rất lâu sau đó, một người mặt mũi tiều tụy từ bên trong bên động đi ra.



- Cứu... Cứu mạng!



Ngay sau đó có một đầu lụa trắng cuốn lấy hắn lại, mạnh mẽ kéo vào trong động.



- Ah...



Âm thanh thê thảm vang lên trong động thật lâu.



Ngao Ly bịt kín lỗ tai cũng há hốc mồm, chính mình chắn, lấp, bịt lỗ tai, ngoan ngoãn ngồi xổm ở một bên, không bao giờ yêu cầu đi vào trong động tìm hiểu nữa.



Tiểu Thanh, Tiểu Thiến sau đó chạy tới trước mặt Vân Yên hai mặt nhìn nhau.



Tiểu Thiến do dự nói ra một câu:



- Muốn... Muốn đi cứu hắn không?



Vân Yên lắc đầu nói:



- Nhân quả tuần hoàn, báo ứng a!



Giống như nàng đã lĩnh ngộ chân lý nhân sinh nào đó.



Tiểu Thanh nói:



- Hắn cũng không có khả năng chết ở bên trong! Đi thôi, chúng ta trở về trước đi.



...



Bạch Tố Trinh từ trong cơn mê ngủ tỉnh lại, duỗi cái lưng mệt mỏi ngáp một cái, cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái dễ chịu, giống như đem gánh nặng trên vai đặt xuống rồi. Nhưng khi thấy Hứa Tiên bên cạnh, hoảng sợ nói: