Hứa Tiên Chí
Chương 45 : Làm loạn kỉ cương
Ngày đăng: 11:37 18/04/20
Bất quá nhiều người như vậy cũng không có thể đều tham gia, tiểu thư viện đương nhiên là sư huynh đệ cùng lên trận, hận không thể đều đi hỗ trợ tiên sinh. Nhưng Đại Thư viện không thể dựa vào nhiều người. Vì thế vì để tạo ra sự công bằng chỉ có thể tham gia năm người.
Năm người của Cận Thiên thư viện, Phan Ngọc tự nhiên là chạy không được, mà Phan Ngọc ở đây đương nhiên Hứa Tiên cũng không thể chạy. Nói là đến xem náo nhiệt, lại sớm đã bị an bài tham gia. Bài hiệu bằng gỗ đã treo trên tường, thời điểm lúc này tự nhiên không thể lâm trận bỏ chạy. Hơn nữa nghe nói ngoài sân đã có người tỉ lệ đặt cược, tuy rằng không biết cụ thể tính toán như thế nào, nhưng chắc hẳn có người có thể bằng chuyện này mà kiếm một số lớn.
Cuối cùng phân phó ngồi vào chỗ của mình, có người tuyên đọc quy củ, đơn giản là không được châu đầu ghé tai các loại, một khi phát hiện lập tức trục xuất.
Không biết người phương nào cao giọng quát một tiếng:
- Phóng đề rồi, chư vị học sinh lưu ý.
Có người tới đưa đề lên, đem khăn lụa đỏ mở ra, chỉ thế bên trên xuất hiện đề thi năm nay.
"Dã dã điểu điểu đề đề thì thì hữu hữu tư tư xuân xuân khí khí đào đào hoa hoa phát phát mãn mãn chi chi oanh oanh tước tước tương tương hô hô hoán hoán nham nham bạn bạn hoa hoa hồng hồng tự tự cẩm cẩm bình bình kham kham khán khán sơn sơn tú tú lệ lệ sơn sơn tiền tiền yên yên vụ vụ khởi khởi thanh thanh phù phù lãng lãng xúc xúc sàn sàn viên viên thủy thủy cảnh cảnh u u thâm thâm xử xử hảo hảo truy truy du du bàng bàng thủy thủy hoa hoa tự tự tuyết tuyết lê lê hoa hoa quang quang kiểu kiểu khiết khiết linh linh lung lung tự tự trụy trụy ngân ngân hoa hoa chiết chiết tối tối hảo hảo nhu nhu nhung nhung khê khê bạn bạn thảo thảo thanh thanh song song hồ hồ điệp điệp phi phi lai lai đáo đáo lạc lạc hoa hoa lâm lâm lý lý điểu điểu đề đề khiếu khiếu bất bất hưu hưu vi vi ức ức xuân xuân guang quang hảo hảo dương dương liễu liễu chi chi đầu đầu xuân * sắc tú tú thì thì thường thường cộng cộng ẩm ẩm xuân xuân nùng nùng tửu tửu tự tự túy túy nhàn nhàn hành hành xuân * sắc lý lý tương tương phùng phùng cạnh cạnh ức ức du du sơn sơn thủy thủy tâm tâm tức tức du du quy quy khứ khứ lai lai hưu hưu dịch dịch.
Trong tràng yên tĩnh, ngoài sân thì xôn xao, đây là quái đề gì vậy?
Giám thị hô to một tiếng yên lặng, vô số nha dịch nhìn chằm chằm, đám người đều yên tĩnh. Có thi văn đều yên lặng suy nghĩ, không biết phá đề như thế nào đây.
Người trong tràng lại càng không cần phải nói, một nén hương đã đốt lên, nén hương kết thúc chính là thời gian hết. Lý Tư Minh nhìn về phía Doãn Hồng Tụ bên cạnh mặt lộ vẻ cười khổ, đề này đã đánh rớt vô số người rồi. Vốn vì để đạt được mục đích công bằng, đề mục phân biệt do Cận Thiên thư viện, Bạch Lộc Thư Viện của ba thư viện đưa ra. Có thể qua ba tràng cho dù là vượt qua kiểm tra, mà một đề chính là Hồng Tụ thư viện đưa ra.
Sơ Tuyết Thí tự nhiên không có khả năng nghiêm trang như khoa cử, đề mục cũng cực kỳ rộng rãi, thi từ ca phú, tranh hoa điểu cá trùng, kinh, sử, tử, tập không chỗ nào mà không bao quát. Nếu nói như Hứa Tiên chính là thực sự có một chút ý tứ giáo dục, hơn nữa đúng là loại giải trí này mới là động năng khiến cho quá trình thịnh thế kéo dài mãi mà không suy. Cái gọi là phong lưu tài tử, thế giới này cũng không có trường phái gì cả. Bầu không khí thịnh thế cởi mở để cho một đám nữ tử Hồng Tụ thư viện tham gia cũng nằm trong dự liệu. Một đám hồng phấn oanh oanh yến yến hấp dẫn cũng không biết bao nhiêu ánh mắt ngoài sân.
Phan Ngọc suy tư, suy tư lại suy tư. Cuối cùng mới bắt đầu đề bút.
Hứa Tiên nếu như không có nhiều người đứng ngoài quan sát nhiều người như vậy thì sớm nằm sấp trên mặt bàn ngủ, kiếp trước cuộc thi Anh ngữ hắn thường xuyên làm như vậy. Nhưng người có mặt, cây có da, trước mắt bao người cũng chỉ có thể ngẩn người làm hình dáng như bị táo bón mà thôi.
Một thanh âm đột nhiên vang lên bên tai:
- Này, Hán văn, đừng quay đầu, cũng đừng lo lắng, ta đọc cho ngươi ghi.
Đúng là thanh âm của Phan Ngọc.
Hứa Tiên sững sờ, sau đó không hổ là Trung Quốc giáo dục chín năm rèn luyện ra, thời điểm lúc này đương nhiên sẽ không ngốc đến hết nhìn đông tới nhìn tây, mặt không đổi sắc, đề cập bút, người giang hồ gọi hắn là "tiểu vương tử gian lận " há lại nói giỡn. Thế giới này đã có cả thần tiên tiểu yêu, có một truyền âm nhập mật cũng không kỳ quái, võ công của của Phan Ngọc không phải bình thường a.
Phan Ngọc một bên ghi, cặp môi đỏ mọng có chút nhúc nhích, Hứa Tiên tùy theo múa bút thành văn. May mắn mà có kiếp trước hơn mười năm lịch lãm rèn luyện, cảm giác tội ác ăn gian ở cuộc thi đều không có.
Suy tư rất chậm, nhưng ghi rất nhanh.
Không bao lâu, một quyển sách đã hết. Phan Ngọc đứng dậy, Hứa Tiên đương nhiên sẽ không cùng nàng đứng dậy, lại chờ trong chốc lát, mới đứng dậy nộp bài thi. Mà lúc này hương mới cháy được một ít.
Sau đó quan sát biểu tình của Hứa Tiên.
Hứa Tiên cười một tiếng:
- Vậy ngày mai tiếp tục đến đây đi!
Mỗi người đều có tiêu chuẩn của mình, mà thời đại này cũng có quan niệm của thời đại này. Hứa Tiên cũng không phải là một kẻ ưa thích dùng tiêu chuẩn của mình đến đánh giá người khác. Tiểu thuyết xuyên việt đã đến nhìn thấy lão nông dân phong kiến, phảng phất như chính mình là người duy nhất cơ trí khai sáng văn minh thì mới là chuyện đáng cười nhất thiên hạ.
Phan Ngọc âm thầm thở dài một hơi. Muốn cho ngươi xem ta là như thế, hi vọng ta đây như vậy ngươi sẽ không đáng ghét, bởi vì điều này cũng là tính cách chân thật của ta ah! Chỉ là không muốn tại trước mặt ngươi còn mang theo mặt nạ nữa.
- Tiểu thư, ngươi không biết Phan Ngọc rất đáng ghét, hắn còn nói chúng ta là ca kĩ. Chưa thấy qua người nào ăn gian còn có lí lẽ hào hùng như thế nữa.
Thanh Loan thở phì phì nói.
Thải Phượng cảm thán miệng nói:
- Đừng nói nữa Loan nhi, Phan công tử nói rất đúng ah, ta chẳng qua là ca kỹ mà thôi.
- Nhưng mà Hồng Tụ a di nói...
Thanh Loan tranh luận nói, tuy rằng còn chưa trưởng thành, nhưng nàng cũng manh nha có bộ dáng của một mĩ nhân bại hoại. Ngày bình thường nàng chứng kiến không người nào không cung kính tiểu thư nhà nàng, ngay cả đối với nàng cũng phải khách khí mấy phần. Lại nghe Doãn Hồng Tụ nói chút nam nữ ngang hàng mới có chuyện sơ thí hôm nay.
- Nàng nói ngươi cũng tin ah, chẳng qua là nàng nghĩ ngợi lung tung đấy. Nếu nói như thế thì nàng cũng đã không bị buộc gả cho một kẻ sắp chết. Hiện tại có người làm chỗ dựa mới có thể tiến thối tự nhiên.
Thanh Loan vẻ mặt đau khổ nói:
- Chúng ta đây nên làm cái gì bây giờ à? truyện được lấy tại TruyenFull.vn
- Trước tiên kiếm một ít tiền, ngay cả mình đều nuôi không sống, nói cái gì giả dối chứ? Sau đó tìm một người phu quân có thể phó thác chung thân gả cho hắn. Ta xem Phan công tử cũng là một người chọn lựa không tệ, tài văn chương khí độ đều là thế nhất lưu chi tuyển, càng cộng thêm gia thế bất phàm, được coi là kim quy tế thế gian khó được.
- Ta mới không cần, gả mèo gả chó gả cho tên Hứa Tiên hay làm bộ cũng không lấy hắn.
Tiểu thư lập gia đình, nàng cũng phải làm của hồi môn theo.
- Tiểu thư ngươi có tiền rồi, sao không tìm một người hợp ý, như ngươi thường hay kể cho ta nghe một số câu chuyện đó, thư sinh gặp rủi ro cùng đại gia tiểu thư.
- Câu chuyện cũng chỉ là câu chuyện mà thôi, không nói đến thế gian có mấy thư sinh có tài sẽ gặp rủi ro, người thật muốn cưới ta, nói không chừng chọc phải họa sát sanh, còn nói tới cái gì ngày sau Phú Quý.