Hứa Tiên Chí
Chương 500 : Dĩ Đức
Ngày đăng: 11:43 18/04/20
Điểm này chỉ có Hứa Tiên cảm xúc sâu sắc nhất, có thể thực sự là do duyên cớ " xà tính hảo âm", lại có thể là do Long tộc bí pháp mang đến tác dụng phụ. Chung quy mang theo biểu tình ngạo nghễ, kỳ thực có mị hoặc thật sâu. Ở trong nữ tử của Hứa Tiên là đối với chuyện giường chiếu mưu cầu nhiệt tình nhất. Mà trong lúc hoan án, càng là tư thái phóng đãng tự nhiên, khí chất yêu mị tận xương đồng thòi lại bảo tồn vẻ thanh lệ ban đầu, đã khiến tâm tình của hắn bay bổng.
Cho dù là thường ngày, cũng không cảm thấy loại này có gì đặc biệt, thần tình khí độ vẫn duy trì như trước, ngược lại tiểu Thiến dáng dấp vốn không bằng Vân Yên, thái độ làm người sau đó lại biến hóa lớn. Nhưng trên người nàng dần dần phát ra Yêu khí, lại không làm sao che lấp được. Thanh thuần tự nhiên và âm mị yêu tà hai loại khí chất hỗn tạp, cực kỳ rung động tâm hồn.
Loại khí chất này cũng không phải là những quan lại phú thương ngồi không mà hưởng có khả năng chống đối được, nhưng người có thể đem nàng nắm giữ lại chỉ có một.
Hứa Tiên đối với Kim Vạn Thành gật đầu mỉm cười nói:
- Ngươi cứ việc yên tâm!
Sau đó tùy ý đối với mọi người chắp tay nói:
- Hứa Tiên gặp qua chư vị đại nhân!
Đem quan viên dẫn đầu kia thức tỉnh lại, thấy Hứa Tiên không khom người hành lễ, thần sắc không vui. Càng thêm khiến hắn không vui có thể là do nàng ki căn bản không hề liếc mắt nhìn hắn một cái.
Kim Vạn Thành thấy thế, vội vã vì hai người giới thiệu nói:
- Vị này chính là thủy sư đề đốc Trịnh đại nhân, vị này chính là Hứa Tiên được bệ hạ ban thưởng kim bài.
Trịnh đại nhân không tự chủ được toát ra vẻ ngạo nghễ, thủy sư đề đốc là quan tước tòng nhất phẩm, là nhất phẩm đại quan chân chính. Trong tay nắm giữ thủy sư trọng binh, lại có thực quyền lớn lao.
Mặc dù là giao hữu rộng khắp, Kim Vạn Thành có thể mời được hắn đến cũng không dễ dàng. Mà Trịnh Đề Đốc này cũng là nhìn ra lợi nhuận thật lớn của viễn dương mậu dịch mới bằng lòng đến đây. Nhưng lại không ngờ lần đầu đến đã gặp được Kim Vạn Thành nữ tử câu hồn phách người khác đến vậy, đang muốn biểu diễn một chút thân phận, chờ đợi thấy được ánh mắt kinh ngạc của nàng. Kim Vạn Thành này một lời giới thiệu đã gãi đúng chỗ ngứa của hắn.
Hứa Tiên hơi gật đầu, rốt cuộc biết được. Khi hắn vượt qua thiên kiếp, thành tựu Địa Tiên chi vị, không tự chủ được, dần dần không đem quan tước phàm tục này đặt ở trong mắt. Trước đây hắn đã là không màng danh lợi, nhưng thấy được trong lòng cũng sẽ có chút ham muốn. Nhưng giờ này khắc này trong mắt hắn đã không thấy cái gì Thủy Sư Đề Đốc nữa, chỉ thấy một đại bàn tử râu quai nón mà thôi.
Trịnh Đề Đốc sắc mặt càng xấu xí, hắn mặc dù không không hiểu nghe văn, cũng đã nghe qua danh tiếng của Hứa Tiên. Nhưng hắn mặc dù ở Giang Nam, lại không phải Phan vương nhất phái, hơn nữa cùng đệ đệ Phan vương Phan tổng đốc có chút hiểu lầm. Theo hắn thấy Hứa Tiên bất quá là thư sinh cậy tài khinh người mà thôi, thực sự tại quan chức bất quá là hàn lâm bất nhất lưu, ngay cả giao du rộng rãi, nhưng hắn mới không tin những người đó sẽ vì Hứa Tiên nho nhỏ cùng nhất phẩm đại quan như mình trở mặt.
Phen suy luận này của hắn ngược lại cũng không thể coi là sai được, dưới tình huống bình thường, vô luận Phan vương thưởng thức Hứa Tiên cỡ nào, cũng phải bận tâm cả gia tộc. Mà hoàng đế ban thưởng Hứa Tiên, lại bất quá là hư danh mà thôi. Nếu như biết được Hứa Tiên trái pháp luật, cũng tuyệt đối sẽ không nhân nhượng, tựa như Lý Bạch nổi danh, cũng không tránh khỏi kết cục đem kim bài ban thưởng trả về, hơn nữa sau này còn thiếu chút nữa rơi vào trong mưu phản mà chết oan chết uổng.
Hắn nào biết đâu rằng nguyên nhân trong đó phức tạp như vậy, không nói đến quan hệ giữa Phan Ngọc cùng Hứa Tiên, đó là Hoàng đế một lòng cầu trường sinh cũng tuyệt không bởi vì bất cứ lý do gì mà tùy ý đắc tội vị sư huynh này.
Trịnh Đề Đốc một hàn lâm nho nhỏ lại dám không đem bản quan đặt ở trong mắt như thế, không khỏi hừ lạnh cười nói:
- Hứa hàn lâm khí phái thật lớn.
Thẳng thắn nhắc nhở thân phận của hắn để hắn hiểu rõ khác biệt giữa Thượng Quan và hạ quan.
Nguyên bản hắn cũng không đến mức không thể ẩn nhẫn như thế, có thể chỉ là bởi vì con mắt của thanh y nữ tử kia chỉ ở thoáng liếc qua mọi người rồi lại rơi vào trên người Hứa Tiên, nhìn người bên ngoài như không có gì. Mặc dù là Thủy Sư Đề Đốc bốn chữ này cũng không thể khiến nàng liếc mắt nhìn chính mình một cái.
Mắt thấy Thủy Sư Đề Đốc đã muốn thối lui đến cửa thang lầu, Hứa Tiên đứng dậy, cười nói:
- Nói với bệ ta, ta ngược lại cũng có một vật hiếm lạ cho mọi người nhìn một cái!
Từ trong lòng lấy ra một tấm kim bài, giơ lên cao.
Dưới ánh mặt trời chiếu rọi bốn chữ "Trẫm trẫm thân lâm" vẫn cứ lấp lánh kim quang!
Mọi người sửng sốt đều đoán ra lai lịch của kim bài kia, nếu không còn nói lĩnh đạo phản ứng nhanh, Trịnh Đề Đốc vừa nhìn đến tấm kim bài này, dẫn đầu quỳ xuống hô lên:
- Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!
Động tác thật là nhanh nhẹn, đó là ngàn vạn lần không cam nguyện, cũng không dám có chút bất kính. Các thân sĩ khác cũng vội vã "hoa lạp lapk" theo đó quỳ xuống.
Hứa Tiên hít một hơi, tựa như tìm được một chút cảm giác!
Tiểu Thanh vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía kim bài trong tay Hứa Tiên, không nghĩ tới một kiện bài tử nho nhỏ, toàn bộ không nửa điểm pháp lực, lại có thần hiệu như vậy! Nguồn tại http://Truyện FULL
Hiểu thế chưa sâu, nàng đương nhiên không hiểu nhân gian hoàng quyền uy nghiêm. Bốn chữ "Như trẫm thân lâm" không phải chỉ để nói mà thôi, nếu như Thủy Sư Đề Đốc này dám không quỳ bái, vậy sẽ tương đương với bất kính với hoàng thượng, tội danh tội danh bất cứ ám sát nào càng lớn hơn.
Hứa Tiên thấy nàng dáng dấp kinh ngạc thập phần khả ái, nhịn không được khẽ lướt qua cánh một của nàng, trêu chọc nàng một trận hờn dỗi, lập tức bị cắn ngược lại một cái, đem một cổ nước bọt hương thơm vào trong miệng của Hứa Tiên, hoàn toàn không để ý có bao nhiêu người đang nhìn.
Xung quanh mọi người nghe được một chút âm hưởng, nhưng đều cúi đầu quỳ không nhìn thấy, chỉ có Trịnh Đề Đốc kia liều mạng nghiêng mắt nhìn, thấy được một màn này, càng điên cuồng ghen ghét.
Hứa Tiên bước đi tới Trịnh Đề Đốc, các hộ vệ đều đang quỳ đương nhiên không tạo ra được tác dụng bảo hộ.
Trịnh Đề Đốc thanh thanh sở sở thấy một đôi giày không nhiễm chút bụi nhỏ hướng tới chính mình đi đến, trong lòng đại hận, thề quyết rửa sạch mối nhục này.
Hứa Tiên đem kim bài thu hồi trong tay áo, cao giọng nói:
- Mọi người đứng lên đi!
Các thân sĩ đều đừng dậy, Trịnh Đề Đốc cũng theo đó đứng lên, ngẩng đầu đang muốn tàn bạo trừng mắt với Hứa Tiên, lại thấy được bốn chữ "Như trẫm thân lâm" kia, hai gối khom lại quỳ xuống, hô vang lên:
- Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!
Cặp giày kia liền đặt lên đỉnh đầu hắn.