Hứa Tiên Chí

Chương 584 : Hạn Bạt

Ngày đăng: 11:44 18/04/20


Tiết Bích ở trong điện nhìn quét một vòng, những lời này của nàng lập tức để chúng tiên đều yên ổn hơn rất nhiều, vô luận như thế nào phía sau các nàng cũng đều có Dao Trì làm hậu thuẫn.



Nhưng mà lúc này đây, Kim Mẫu chiếu lệnh cũng rất có thể là vì người được Tra Nhi coi như chỗ dựa kia, không biết Uông nhi đến lúc đó sẽ có ngôn luận ra sao đây?



Tiết Bích lắc lắc đầu, đem những ý niệm loạn thất bát tao trong đầu này ném ra ra ngoài, theo Ngư Nhi, Yến Tử đi tới trong phòng ngủ phía sau điện đem hai tay đặt ở trên vai Ngư Nhi:



- Nói chung đây là lần đầu tiên ngươi đến Dao Trì, chuẩn bị thật tốt một chút.



Ngư Nhi ánh mắt phiêu hốt, thấp giọng nói:



- Không đi không được sao?



Tiết Bích hai tay ôm thắt lưng:



- Đương nhiên không được.



- Đi thôi, đi thôi, chơi rất vui đấy!



Yến Tử thì cười tủm tỉm khuyên nhủ.



Ngư Nhi nói sang chuyện khác:



- A Bích, ngươi vừa rồi nói có cái gì muốn nói cho ta biết?



Trong lòng nàng đương nhiên là không muốn rời khỏi phiến đại hải này.



Tiết Bích không thể tránh được thở dài, coi như là muốn tránh, chuyện này chung quy là không thể tránh khỏi. Vì vậy chậm rãi đem chuyện của Tam Thánh Mẫu nói ra.



- Dĩ nhiên có loại sự tình này.



Yến Tử trợn tròn hai mắt, hai tay đang chống lên gương mặt:



- Thảo nào lại đột nhiên phát chiếu lệnh, Hứa Tiên kia quả nhiên là sắc đảm bao thiên.



Nàng cắn răng nói không rõ là ngượng ngùng hay là vì cáu giận.



Tiết Bích nói:



- Đúng vậy, hình như rất nhiều tỷ muội đều rất oán giận, lần này tụ hội đại khái chính là thương lượng xử lý chuyện này như thế nào đi. Nói vậy Dao Trì sẽ có cử động.



- Có điều cử động?
- Ô ô, buông tay.



Ngao Ly cố sức kéo tay của Hứa Tiên đang che miệng nàng ra. Cánh tay của Hứa Tiên tránh qua vai nàng, che miệng nàng lại, gần như đem nàng nửa ôm vào trong lòng.



Hứa Tiên vừa mỉm cười lên tiếng trả lời, vừa buông Ngao Ly ra, trước đốt hương, đọc ba câu, lại hướng về phía thần tượng Long Vương khom mình hành lễ. Cố nhiên chân thân của Long vương gia kia ngay bên người hắn đang dùng nhãn thần tức giận bất bình nhìn, trong tay mấy nén hương này sợ là khó có thể dẹp loạn lão nhân gia nàng phẫn nộ.



Lão thái bà trông miếu kia híp mắt nói:



- Quỳ lạy!



- Đúng vậy, ngay cả bái cũng không bái, sao tính là thỉnh tội.



Thôn dân nghị luận đều.



Hứa Tiên chung quanh trái phải, bái thần bái thần, bái là không thể thiếu được. Trong miếu ngoài miếu tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào hắn, trước mắt đã có người đem bồ đoàn lấy ra. Hắn cũng chỉ có cười khổ: đối với tiểu nha đầu này không cần chăm chú như vậy đi sao, nàng đúng là sẽ tùy thời vứt bỏ các ngươi!



Ngao Ly đã ở thuận thế đắc ý, vênh váo tự đắc chỉ vào Hứa Tiên:



- Hì hì, còn không mau quỳ xuống cho ta!



Những người khác đại khái là rất khó lý giải "Quỳ xuống cho ta", là thật sự quỳ xuống "cho ta".



Hứa Tiên cười nói với Ngao Ly:



- Nhân gia không chỉ bắt ta quỳ, còn lấy ra hai cái bồ đoàn đấy.



Ngao Ly ngạo nghễ nói:



- Ta mới không quỳ.



Thiên hạ nào có đạo lý lại tự mình quỳ mình.



Mắt thấy lại muốn tranh chấp, ngoài miếu bỗng nhiên truyền đến tiếng la:



- Không tốt, phú quý bị quan sai bắt đi!



- Cái gì?



Trong miếu một nông phụ vội vàng đứng dậy, chạy ra phía ngoài.