Hứa Tiên Chí

Chương 598 : Trượng Tễ

Ngày đăng: 11:44 18/04/20


- Cha ta không phải là để các ngươi đến đây điều tra sao? Các ngươi là muốn lừa ta đi, tiện để chuồn mất đi sao!



Đám bộ khoái bị nói trúng tâm sự, đều kêu oan không ngừng:



- Công tử thực sự là oan uổng cho chúng ta. Chúng ta là vì quý thể của ngài mà suy nghĩ a!



- Hừ, các ngươi những kẻ lười biếng này, muốn cái gì bản công tử còn không biết sao! Tìm địa phương nghỉ tạm một hồi, trở về thị trấn đi, những người đó sống hay chết, không liên quan tới ta!



Trong lòng đám bộ khoái đều là chửi ầm lên, trên mặt lại không có biểu lộ ra, chỉ hét lên:



- Công tử anh minh! Công tử anh minh!



Gần đây Thánh Sơn này thất tung rất nhiều người, có tiều phu kiếm củi, thương lữ qua đường, càng có một vị tiều phu nhà giàu, người nhà phái ra rất nhiều tôi tớ lên núi tìm kiếm. Không chỉ ngay cả sợi lông cũng không tìm được một cái, ngược lại những tôi tớ kia cũng đều một đi không thể trở lại.



Nói là mãnh thú làm lại tìm không được vết máu thi cốt. Nói là đạo phỉ gây nên, lại cũng không thấy đến thương thảo tiền chuộc. Sống không thấy người chết không thấy xác. Nháo đến nhân tâm hoảng sợ, đều nói là Thánh Sơn nhảy ra yêu quái. Tri huyện đại nhân không tin yêu tà, lại phái bọn họ, những tiểu binh này đi tìm cái chết, không tin làm sao không sợ cho được.



Vốn dĩ giả vờ đi ra ứng phó một chút cũng thôi đi. Nhưng hết lần này tới lần khác dẫn tới công tử huyện lệnh nạp thiếp cùng Huyện lệnh đại nhân bất hòa. Công tử chỉ vì hù doạ cha hắn nói muốn tới Thánh Sơn chịu chết, mới để cho bọn họ thoát thân không được. Hôm nay không cần lên núi, đều là như được đại xá.



Bộ đầu nói:



- Phía trước dưới chân núi Phượng Hoàng có motọ chỗ nghỉ ngơi, vừa lúc ở đó... Công tử?



Đã thấy bên cạnh huyện lệnh công tử bỗng nhiên ngây người bất động, hắn cũng quay đầu nhìn qua, không khỏi cũng sửng sốt theo!



Hứa Tiên đang cười nói với Vân Yên:



- Nguyên lai tùng thụ này là Phượng Hoàng Tùng, quả nhiên giống như Phượng Hoàng giương cánh, cùng Yên nhi rất xứng đôi.



Vừa rồi lời đối thoại của những người này đều bị Hứa Tiên thu vào trong tai, đạt được không ít tin tức, Thánh Sơn này quả nhiên có chút cổ quái, thảo nào không thấy một du khách. Lần này lên núi vừa lúc có thể nhất cử lưỡng tiện. Đồng thời cũng biết được thân phận của những người này. Chính là một gã quan nhị đại, chó săn có vài tên, cũng mất đi hứng thú bắt chuyện.



Cũng không phải hắn không đi bắt chuyện, đối phương lại tới bắt chuyện, huyện lệnh công tử kia sau khi phục hồi tinh thần lại, câu đầu tiên nói đó là chỉ vào Vân Yên:



- Ngươi là Thải Phượng cô nương!



Khiến cho Vân Yên đang hé miệng cười, nhất thời nhăn mặt nhíu mày, cùng Hứa Tiên trêu đùa cũng không sao cả. Nàng biết hắn cũng không ngại đoạn chuyện cũ này. Nhưng bị một nam tử xa lạ một ngụm gọi hoa danh năm xưa, cũng khiến nàng cực kỳ không thoải mái, lúc này cũng không thèm để ý tới.



Huyện lệnh công tử kia đúng là không lùi lại, mà là tiến lên đây, nhìn ẩm thực trên tảng đá một cái, khinh miệt cười, như là lần đầu thấy Hứa Tiên vậy, ngạc nhiên nói:



- Ngươi chính là Hứa gì đó đến...



Hắn làm sao không biết danh hào của Hứa Tiên, càng thêm biết hắn bị biếm đến Lĩnh Nam. Thấy Hứa Tiên hôm nay chán nản đến tận đây, bên người mà ngay cả một tôi tớ cũng không có, cùng chính mình phía sau tôi tớ như mây, là rực rỡ đối lập cỡ nào, liền không đem Hứa Tiên đặt ở trong mắt.



- Hứa Tiên!


Mắt thấy đạo độn quang kia chạy tới trước mắt, Hứa Tiên đưa tay duỗi một cái, hóa thành một cái kim sắc đại thủ đem đạo độn quang phía trước nắm ở trong tay, giống như đang giãy dụa không ngớt là một con ly tinh thân thể như miêu, cả người đường vân hoa. Đạo độn quang phía sau lập tức vượt qua đến, hiện ra thực hình chính là một đồng tử thân khoác vũ y, cầm trong tay một thanh vổ kiếm tùng văn, giơ tay một kiếm đâm về phía ly tinh đang không thể động đậy kia.



Hứa Tiên đem ly tinh kia kéo xoay người lại, hắn cũng không muốn hỏi nguyên do liền làm đồng loã với người khác.



Đồng tử kia đâm trúng khoảng không, thất thần sửng sốt, cầm kiếm hướng phía Hứa Tiên hành lễ:



- Ta là Hoàng Hạc đồng tử dưới trướng Nam Cực Tiên Ông, chưa hỏi cao tính đại danh của đạo hữu!



- Nguyên lai là cao đồ của Nam Cực Tiên Ông, nghe danh ngưỡng mộ đã lâu, tại hạ Hứa Tiên, các ngươi đây là vì sao...



Trong lòng Hứa Tiên khẽ động, hạc đồng tử này chẳng lẽ chính là hạc đồng tử trong nội dung vở kịch nguyên bản, vì tiên thảo cùng nương tử đánh nhau kịch liệt đó sao?



Quả nhiên danh sơn đại xuyên như vậy không có khả năng không ai chiếm cứ, hơn nữa địa vị cũng không nhỏ. Tuy rằng đối phương cũng là yêu quái, nhưng rốt cuộc là người trong Tiên đạo. Không thể dùng quy tắc đến xử lý như yêu quái. Đó thực sự là phiền toái cực lớn. Mà Long Hổ Kim Đan có thể không đả động vị cao đồ của Nam Cực Tiên Ông lấy linh dược nổi danh đã lâu này.



Hoàng Hạc đồng tử đã kiến thức pháp lực của Hứa Tiên, không dám chậm trễ:



- Nguyên lai là Hứa đạo hữu, thất kính thất kính. Ta ở trong núi này tu hành, nghiệt súc kia ỷ vào có chút đạo hạnh, dĩ nhiên nhân lúc ta bế quan. Ở trên núi này giết nuốt vô tội. Ta bị oán khí kinh hãi tỉnh giấc, xuất quan trừ khử yêu nghiệt này. Còn may mà Hứa đạo hữu, không phải suýt nữa đuổi nó bỏ chạy!



Ly tinh lại kêu to:



- Thượng tiên cứu ta, chớ để nghe hạc đồng này nói bậy. Ta ở trong núi này tiềm tu nhiều năm, chưa bao giờ giết người vô tội lung tung. Là hạc đồng này muốn độc chiếm Hoàng Sơn, muốn đưa ta vào chỗ chết...



Hứa Tiên nói:



- Chân nhân có từng có chứng cứ gì?



Yêu quái ăn thịt người sẽ là từ nhỏ đã ăn, sẽ chính là chưa bao giờ ăn. Từ lời nói của hắn vừa nghe được suy đoán. Hoàng Sơn này là gần đây mới bắt đầu có người thất tung, vậy thì có chút kỳ quái.



Hoàng Hạc đồng tử nhíu mày nói:



- Ta tận mắt nhìn thấy, sao còn có giả! Ly tinh này nguyên bản là tu hành ở trong núi, không biết vì sao đột nhiên lại đi làm chuyện ác này. Đạo hữu nghìn vạn lần chớ để bị lừa, thả đi yêu nghiệt...



Trong lòng Hứa Tiên suy nghĩ: dưới trướng Nam Cực Tiên Ông, không phải loại người làm ác. Vẫn là Hoàng Hạc đồng tử này nói càng có thể tin được chút. Trong trường hợp đó liên quan đến một tính mạng, không thể khinh thường, liền nói với ly tinh:



- Ngươi nếu muốn chứng minh chính mình trong sạch, không được chống lại, bằng không ta cũng không cứu được ngươi!



Hai mắt phóng xuất một đoàn kim quang, hướng phia sâu trong mắt con ly tinh kia nhìn lại.



Hoàng Hạc đồng tử cười nói:



- Đạo hữu đại năng lại thông môn Phật môn bí pháp này! Xem thằng nhãi này còn làm xảo ngôn biện hộ...



Hứa Tiên mới khẽ động dùng hắn tâm thông, lại lập tức cảm thấy một cổ tức cực kỳ hung lệ. Từ trong thần hồn của ly tinh phát ra, cái loại cảm giác này hoàn toàn không giống yêu quái bình thường.