Hứa Tiên Chí
Chương 637 : Phật Tượng (2)
Ngày đăng: 11:44 18/04/20
Cửa chính điện đang đóng chặt kín lại, tiếng người chính là từ bên trong truyền ra.
Trong Đại Hùng bảo điện, mấy Thục Sơn đệ tử dựa lưng mà đứng, trên mặt đất máu đen tràn lan, bức bộn bày mấy chục khối thi thể tăng nhân. Mà bọn họ cũng không thoải mái, trên người linh lực hao hết, mang theo vết thương. Bảo kiếm của bọn họ đang đấu với chính là trên dưới một trăm bức tượng Kim Cương la hán, lại có hàng long phục hổ, vừa có trường mi trường nhi. Trên mặt lại hiện ra bộ dáng hung bạo dữ tợn quái dị.
Đang lúc nói chuyện, một la hán cầm kim cương chuỳ, huy động kim cương chuỳ trong tay mạnh mẽ đánh xuống. Thục Sơn đệ tử kia vội vã huy kiếm phản kích, mũi kiếm hàm chứa thanh quang, thiết kim đoạn ngọc, lẫm liệt phi thường, nhưng rơi vào trên người la hán này lại bộc phát ra từng chuỗi tiếng kim thiết va chạm, chỉ để lại mấy đạo vết kiếm lờ mờ, không biết là do kim loại gì chế tạo thành.
La hán kia vẫn như cũ hung hăng đem kim cương chuỳ đập xuống, Thục Sơn đệ tử kia phải hoành kiếm đỡ một chuỳ này, bảo kiếm suýt nữa tuột tay, đã có một tia huyết tuyến dọc theo cánh tay chảy xuống.
- Sư huynh, chúng ta sợ là sắp không chống đỡ qua được một cửa này nữa!
- Tiếp tục chống đỡ, ta đã phát đi kiếm thư cầu cứu!
- Hôm nay Thục trung quần ma loạn vũ, rất nhiều yêu tinh hàng thế, sư thúc sư bá bọn họ chỉ sợ cũng mặc kệ chúng ta rồi. Hiện tại chỉ có liều mạng đánh một trận.
- Phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật, bằng không sẽ chìm đắm trong A Tỳ địa ngục, không được giải thoát!
Chỗ tối cao của đại điện, trên liên hoa bảo toạ, một Như Lai đại phật tượng cao mấy trượng, cũng đã trợn mắt mở miệng, sống lại. Vỗn dĩ hai tròng mắt nên là từ bi, lúc này lại phiếm ra mục quang lãnh mạc.
- Yêu tăng, ngươi giả dạng Như Lai, tất không chết tử tế được, hôm nay chúng ta bất quá là đi trước một bước mà thôi.
Như Lai phật tượng nói:
- Chấp mê bất ngộ!
Cao cao giơ lên bàn tay thật lớn.
Lúc này chỉ nghe "chi nha" một tiếng, cửa chính đại điện đã mở ra hai bên.
- Là sư phụ sao?
Liệt Hỏa thiêu đốt, thiết thuỷ từ trên người hắn cuồn cuộn chảy xuống, diện mục rất nhanh đã không rõ.
Hứa Tiên không có trả lời, đè ngực hắn xuống.
- Cảm giác có chút không khỏe, tự ý vận dụng chủ tinh, dẫn tới Tinh Cung đều có chút chấn động. Bất quá thêm vào Kim Ô Chi Nhãn pháp tắc, cộng thêm uy lực của Thái Dương Chân Hỏa quả nhiên so với trước đây cao hơn một tầng lâu. Chỉ là còn không thể ngưng kết thành Nhật Hỏa Thần Mang.
Đợi được một đám hỏa diễm cuối cùng biến mất, mấy Thục Sơn đệ tử đều là trợn mắt há hốc mồm, nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy những la hán tượng cùng Như Lai đại phật tượng kia đều đã hoá thành thiết thuỷ chảy đầy đất. Mà ngoài cái đó ra, vô luận là lương trụ hay sàn nhà đều không có vết tích bị cháy.
Những Thục Sơn đệ tử này còn có chút vô pháp tin tưởng, tà đạo ma nhân đưa bọn họ rơi vào tuyệt cảnh, trong sát na đã bị hôi phi yên diệt. Không thể tưởng tượng nhìn Hứa Tiên, uy năng như thế, sợ rằng chỉ có chưởng môn mới có khả năng làm được. Lại nhìn Hứa Tiên cau mày ôm ngực, hiển nhiên cũng là dùng hết toàn bộ pháp lực, tâm tình mới thoáng cảm thấy bình phục.
Cùng nhau thu kiếm vào vỏ, tiến lên ôm kiếm hành lễ nói:
- Đa tạ ân cứu mạng, xin hỏi tôn tính đại danh của đạo hữu?
Hứa Tiên hoàn lễ nói:
- Nhấc tay chi lao mà thôi, không cần khách khí, tại hạ Hứa Tiên Hứa Hán văn
Hứa Tiên hình như đã nghe qua ở đâu đó thì phải. Bất quá vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, đều không rảnh suy nghĩ nhiều.
- Huyết Phù Đồ này là họa lớn của Thục trung, hôm nay vì đạo hữu diệt trừ, thực sự là đáng mừng.
Bất quá cũng hiểu được Hứa Tiên nói là công lao nhấc tay cũng có chút kiêu ngạo.
- Nơi này cách Nga Mi không xa, Yến chưởng môn của các ngươi sao không đến cứu các ngươi?
Hứa Tiên nhìn ra chút tâm tư của bọn họ, cũng không rảnh cãi cọ. Yêu tăng cũng tốt, Phù Đồ cũng được, chung quy chỉ là nhân vật ngay cả tiểu thiên kiếp cũng không có vượt qua. Ở trong mắt người bình thường đại khái là đại năng khó có thể đối kháng.