Hứa Tiên Chí

Chương 65 : Phổ độ

Ngày đăng: 11:38 18/04/20


Bức họa phảng phất mang theo ma lực thần kỳ, Hứa Tiên hướng về một bức họa trong góc nhìn lại, phảng phất là đội ngũ đón dâu. Tiếng chiêng trống, thanh âm đốt pháo vang lên bên tai. Tân lang cưỡi con ngựa cao lớn đi ở phía trước, mặc dù diện mục mơ hồ, nhưng Hứa Tiên cảm giác vẻ mặt của người này vô cùng hưng phấn.



Hứa Tiên cười đối với Phan Ngọc nói:



- Minh Ngọc, ngươi nhìn chú rể này có giống ta không?



Phan Ngọc mắt trắng không còn chút máu:



- Muốn cưới vợ tới điên rồi à?



Nói xong cũng nhìn một góc, tranh này vẽ cực kỳ tinh diệu, cẩn thận nhìn lại. Đằng sau kiệu hoa, tân nương tử chính vụng trộm xốc màn kiệu lên nhìn ra ngoài. Tuy rằng chỉ lộ ra gương mặt mơ hồ, nhưng cảm thấy cực kỳ giống chính mình.



Hai người từng người nhìn bức họa họa chính mình, trong đầu mơ mơ màng màng, giật mình thì thấy toàn thân bồng bềnh như đáp vân vụ đã tới vách đá.



Hứa Tiên ngắm nhìn bốn phía, tiếng người huyên náo, loa kèn không ngừng thổi chiêng trống không ngừng đập. Trong lòng của hắn cũng lộ ra một cỗ vui mừng, hận không thể hoa chân múa tay vui sướng. Trong lúc nhất thời cái gì kiếp trước kiếp nầy đều quên sạch sẽ.



Trong thoáng chốc biết hôm nay là thời gian đại hôn là của mình lấy chính là kiều thê mỹ quyến. Nhân sinh đắc ý, không còn gì mong hơn.



Phan Ngọc vụng trộm xốc lên màn kiệu, hướng ra phía ngoài nhìn lại, chỉ thấy Hứa Tiên ngồi trên cao, trong lòng vui mừng vô cùng, đây chính là phu quân có thể phó thác chung thân cả đời của mình.



Vào nhà, ba khấu ba bái, kết làm phu thê. Hoa chúc cao cao, hai người nhìn nhau cười cười, nét đỏ ửng hiện lên trên má nương tử.



Dưới ánh đèn sáng choang, gỗ lim trang dài, gương đồng trang điểm, bóng hai người nhìn nhau cười trong kính. Từ nay về sau tương tư tương luyến, vĩnh bất phân ly.



Ban đêm đọc thi thư, Hồng Tụ Thiên Hương, năm sau Hứa Tiên đề tên bảng vàng thi đậu tiến sĩ.



Lại phong làm quan lại, coi như thành danh. Trong nhà Phú Quý cả sảnh đường, lại bầu bạn với mĩ nhân.



Đương nhiên tuổi tác dễ trôi qua, tiệc vui chóng tàn. Sau khi kết hôn mấy năm, Phan Ngọc lại không có con nối dõi, cầu xin thần bái Phật cũng vô dụng. Trong nhà toàn bộ nhờ Hứa Tiên truyền lại hương khói, sự tình nạp thiếp nhiều lần lọt vào trong tai.



Lúc này trước họa bích, hai người ngây người. Trong phòng một hồi gió lạnh thổi qua, một người con gái trước bức họa nhăn mặt cau mày tiến vào trong họa.



Không lâu sau Hứa Tiên nạp thiếp tên là Thiến nhi, dáng vẻ băng cơ ngọc cốt, thân nhẹ như yến khiến Hứa Tiên vô cùng thương yêu, Phan Ngọc ghen tức. Trong nội viện có nhiều người đàm tiếu, Hứa Tiên thương yêu Thiến nhi, thường hay thiên vị, hơn nữa Thiến nhi sinh được con trai, mẫu bằng tử quý, người trong nhà càng che chở nàng như bảo vật.



Phan Ngọc thường ngồi im lặng, mặc dù Hứa Tiên vẫn tới lui khuyên bảo, nhưng nàng trầm tụ không vui. Dần dà, Phan Ngọc tích tụ thành bệnh. Hứa Tiên ngày đêm chăm sóc, bệnh tình Phan Ngọc càng ngày càng yếu, trong lòng Hứa Tiên lòng ưu thương, nghe nói phiên bang tiến cống vật phẩm có thể chữa bệnh, Hứa Tiên không quản đồ tiến cống, âm thầm lấy trị bệnh cho Phan Ngọc. Quả nhiên nàng khỏi hẳn bệnh.
Pháp Hải không có ngờ tới Hứa Tiên nhạy cảm như thế, mặc kệ hắn phát lực vô biên, nhưng so đấu miệng lưỡi thì không thể chiếm được nửa câu tiện nghi, bị Hứa Tiên moi ra khuyết điểm, hắn cũng xấu hổ im lặng.



Hứa Tiên tự tin nói:



- Ta liền nói cho ngươi biết, ta đường đường xuyên...



Hắn vốn định nói kẻ xuyên việt, nhưng mau chóng sửa lời nói:



- Bằng trí tuệ thông minh của ta, nhân sinh làm sao có thể xuất hiện bi kịch như vậy. Hơn nữa gia hữu hiền thê, phu bất tao hoành họa. (Nhà có hiền thê, chồng không bao giờ gặp họa) Ngươi hiểu không hả?



Thấy lão hòa thượng này mặt đỏ tới mang tai, Hứa Tiên lúc này mới mở miệng tức giận nói.



Pháp Hải đúng là bó tay, biết rõ muốn độ Hứa Tiên còn cần cơ duyên, hắn vội nói:



- Hôm nay có chỗ không tiện, ngày sau lão nạp sẽ cùng thí chủ nói chuyện.



Nói xong liền xoay người rời đi. Nhưng ở quay người trong nháy mắt, trong mắt hắn tinh quang lóe lên tinh quang hạ quyết tâm. Thà ăn được một trái lê, không ăn một giỏ lê nát, độ người cũng phải nhìn xem độ người nào đấy.



Hắn tu luyện một ngàn bảy trăm năm, vốn nên là sớm đã thành Phật, nhưng có bảy trăm năm trước có một cái ân oán để cho trong lòng của hắn sinh ra tăng niệm. Càng quan trọng hơn là hắn trong lúc giận dữ đã nói:



- Ta thề, vô luận một ngàn năm hay là một vạn năm, ta nhất định phải bắt được ngươi, làm thịt ngươi!



Câu này để cho hắn hối hận mãi không thôi.



Người tu hành không thể so với phàm nhân có thể tùy tiện thề, mà là ẩn hàm tín niệm chi lực lớn lao, có thể ở sâu trong hắc ám sẽ chứng thực tín niệm cho ngươi. Đây chính là thề nguyện của Phật gia.



Địa Tạng vương Bồ Tát phát đại thề nguyện: Địa vực bất không, thề không thành Phật. Chính là muốn bằng thề nguyện của mình để cho Địa Ngục Địa Ngục có một ngày rảnh rỗi. Nhưng mà nếu như là Địa Ngục vĩnh viễn không có ngày nghỉ, hắn thì vĩnh viễn còn lâu mới có thể thành Phật, điểm này chính là Phật tổ cũng không cải biến. Pháp Hải là thệ ước đương nhiên so ra kém Bồ Tát thệ ước, trói buộc cũng không có lớn như vậy, giải thề cũng không cần không phải giết bạch xà, nhưng thệ ước chính là thệ ước.



Vốn có thể buông bỏ thù hận lại biến thành không phải báo không thể, loại chuyện này cũng làm cho chính hắn cảm thấy bất đắc dĩ. Tu hành đến một bước này, nếu như không thể thành Phật, cũng khó có thể tại tiến thêm một bước, vì thế chỉ có thể cả ngày độ người, tích chút phúc duyên.



Tuy rằng Pháp Hải cũng không am hiểu Thiên Cơ thuật toán, nhưng tu hành đến hắn một bước này, tự nhiên có thể sinh ra chút cảm ứng, hắn gần đây cảm ứng đến đoạn ân cừu của chính mình cũng sắp tới rồi. Tuy rằng không biết dùng loại phương thức nào, nhưng hắn tự tin bằng lực lượng vô tận của hắn có thể hoàn thành tâm nguyện của mình.



Thân thể chính mình cũng có người nhận lấy, Hứa Tiên căn cơ không nhỏ, hơn nữa lực lượng huy hoàng như ánh mặt trời giống Phật môn "Mặt trời Như Lai ". Tuy rằng phảng phất là Đạo gia nhưng người tu hành chú ý chính là tất cả các đạo tự tìm đến gửi. Vô luận do đạo chuyển Phật hay là Phật đi đường vòng đều là chuyện thường.