Hứa Tiên Chí

Chương 652 : Ôn nhu

Ngày đăng: 11:45 18/04/20


Quan Thế Âm Bồ Tát nói:



- Ngươi chẳng lẽ không biết?



Đối với một đôi ánh mắt này, Hứa Tiên chỉ cảm thấy trong lòng toàn bộ suy nghĩ đều không thể nào giấu kín được:



- Đệ tử ngu dốt chẳng lẽ là vì nương tử nhà ta?



Quan Thế Âm Bồ Tát nhấc tay nói: Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn



- Đúng vậy, Bạch Tố Trinh vốn là một mảnh trạch tâm nhân hậu nhưng đi theo Long tộc chi pháp. Ma niệm trong lòng dần dần nảy sinh, lại được Thượng Cổ thần niệm. Ngươi cũng biết, nàng đoạt được lực lượng này, vốn không nên tồn tại trên hậu thế. Nếu là tùy ý làm bậy, sẽ tạo ra họa hoạn không thể coi thường được.



- Vốn không nên tồn tại trên đời sao?



Trong lòng Hứa Tiên khiếp sợ, không ngờ tới Quan Thế Âm Bồ Tát sẽ nói ra lời nói xác định như thế, lại vội vã thi lễ:



- Trong lòng ta cũng thường có lo lắng, lại không biết nên làm thế nào cho phải, còn thỉnh Bồ Tát chỉ điểm.



- Thiên đình đã thương nghị kế sách thảo phạt rồi, để tránh dưỡng hổ làm loạn.



Quan Thế Âm tự than thở một câu.



- Thiên đình thảo phạt! Nương tử ta, nàng không phải là Tử Vi cung tinh tú sao? Hơn nữa cũng không làm ác, thế nào lại bị thảo phạt? Nếu vì có được thần niệm Yêu Thần nên bị thảo phạt, vậy những kẻ có được thần niệm Yêu Thần kia không biết đã có bao nhiêu, sao không thấy Thiên đình đánh xuống một binh một tốt nào?



Hứa Tiên kinh hãi không ngờ tới nương tử mình dường như cái gì cũng chưa làm, Thiên đình sẽ lại có quyết định như thế, nhịn không được lớn tiếng cãi lại.



- Ngươi không biết nguyên do trong đó, cũng không có gì kỳ quái. Nhưng việc này Tử Vi Đại Đế cũng mở miệng đồng ý, ta vốn ôm lòng từ bi, nên đã hướng Ngọc đế cầu tình, mới được tạm hoãn. Cởi chuông cần có người buộc chuông, rất nhiều nhân duyên đều do ngươi dựng lên, cũng nên vì ngươi mà tiêu diệt!



Quan Thế Âm Bồ Tát đưa tới một cây liễu, từ trong Ngọc Tịnh bình bay ra một giọt nước trong suốt bay xuống trong lòng bàn tay của Hứa Tiên.



- Bồ Tát muốn ta làm cái gì?



Hứa Tiên nhíu mày, không nghĩ tới sự tình đã chuyển biến xấu tới một bước này:
Hứa Tiên nhẹ nhàng thở dài, buồn bã nói:



- Thật sự mà nói, ta rất lo lắng cho nàng.



Nếu không có việc hôm nay, thế nào cũng muốn ở lại trên núi thêm vài ngày, bồi đắp Thanh Loan thật tốt.



Vân Yên rất ít thấy Hứa Tiên sầu lo như thế, liền gật đầu:



- Được rồi, ta sẽ đi nói với Loan nhi!



- Ca ca, tiểu thư, các ngươi không cần lo lắng cho ta!



Thanh Loan đẩy cửa, bưng nước tiến đến:



- Ca, ngươi có chuyện gì cứ mặc đi làm. Chúng ta tu là đạo trường sinh, chẳng lẽ còn sợ không có thời gian gặp nhau hay sao?



Hứa Tiên cùng Vân Yên nhìn nhau cười:



- Vậy thì đa tạ Loan nhi.



Mắt thấy đêm đã về khuya, khi Thanh Loan chuẩn bị xin cáo lui, Hứa Tiên đã nói:



- Ngươi ở lại đi! Đã lâu không gặp, còn chưa có thể hảo hảo trò chuyện đấy!



Vốn là lời nói tương đối đột ngột, nhưng khi hắn nói, lại cảm thấy tất nhiên.



Sắc mặt Thanh Loan đỏ lên, nhẹ giọng đồng ý.



Khi màn che hạ xuống, ba người trên giường lớn mặc nguyên y sam mà ngủ. Hứa Tiên trái ôm phải ấp, nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng. Vòng eo của Thanh Loan vẫn như trước nhu nhược tinh tế như liễu. Chỉ là cảm giác khi chạm vào ngực, lại tựa như có biến hóa không nhỏ. Mùi thơm ngát nhàn nhạt truyền đến, trong lòng hắn lại kỳ dị không có bao nhiêu tạp niệm. Ngược lại cảm thấy trong lòng rất là thỏa mãn, không cầu gì hơn nữa.



Thanh Loan nguyên bản còn có chút khẩn trương. Nhưng phát giác hắn chỉ là đem chính mình nhẹ nhàng ôm lấy.