Hứa Tiên Chí

Chương 663 : Huyện thừa

Ngày đăng: 11:45 18/04/20


Thân hình Bạch Tố Trinh run lên:



- Ngươi muốn cho ta ăn nó?



Hứa Tiên nói:



- Nếu như ta nói đúng, ngươi sẽ ăn vào sao?



Bạch Tố Trinh kiên quyết nói:



- Sẽ không.



Hứa Tiên cười cười:



- Ta chỉ biết, bất quá đừng quên ngươi đã đáp ứng ta.



Bạch Tố Trinh nói:



- Thiên đình nếu đánh tới, sao có khả năng không dùng, lẽ nào muốn ta khoanh tay chịu chết sao?



Hứa Tiên xoay người sang chỗ khác, đi tới bên cạnh vách núi, nhìn địa địa diên tích rộng lớn vô bờ.



Bạch Tố Trinh nhìn bóng lưng của hắn, quay đầu đi chỗ khác, lại nghe thanh âm của hắn truyền đến:



- Yên tâm đi, ta sẽ bảo vệ ngươi!



Thanh âm ở trong gió núi gào thét phiêu hốt bất định, nhưng lại kiên định giống như ngọn núi dưới chân hắn.



Hứa Tiên nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, vô luận nỗ lực bất cứ đại giới gì.



- Quan nhân?



- Chúng ta trở lại Trung Thổ đi!
- Các ngươi đang nhìn cái gì?



Vân Yên chú ý tới tầm mắt của bọn họ.



Hứa Tiên nói:



- Phải mở tâm nhãn mới có thể nhìn thấy được!



Hắn cũng là theo tu vi tăng trưởng, Thông Thiên Nhãn càng phát ra cao minh, mới có thể thấy được ma đầu vốn dĩ nhìn không thấy.



Bao giáo đầu đi tới phụ cận, thấy có người ngăn lại đường đi của hắn, lập tức nhíu mày, lộ ra một cổ khí hung lệ đang muốn mở miệng chửi bậy, dư quang nhìn thấy Vân Yên, không khỏi đôi mắt co rụt lại, ngây ngốc đứng ở đó.



Bên canh nhai đạo, trong khe cửa, lộ ra rất nhiều con mắt, lại có chút kinh sợ khe khẽ nói chuyện truyền đến.



- Mấy người từ ngoài đến này e là gặp nạn rồi.



- Dám ngăn cản đường đi của Bao Giáo Đầu, thực sự là không muốn sống nữa.



- Đừng nhìn cùng chúng ta không có quan hệ.



Trong những thanh âm run rẩy này, ma đầu nước da tái nhợt kia giống như là từ trong kinh sợ của bọn họ đạt được năng lượng, trở nên lớn mạnh hơn.



- Chúng ta đi thôi!



Hứa Tiên giả bộ làm ngơ, liền tiếp tục đi về phía trước. Hắn đã thấy huyện nha sư tử đá, nhưng lại vẫn giả bộ hỏi đường.



Một trận gió thơm thổi qua, Bao Giáo Đầu mạnh mẽ kinh ngạc tỉnh táo lại, xoay người lại chụp vào tay của Vân Yên, vừa quát lớn một tiếng:



- Được lắm, các ngươi trộm đồ của ta, để ta tìm thử.



Lại cảm thấy cổ tay một trận đau nhức, ngẩng đầu đã thấy thư sinh kia đang lườm chính mình, hắn thường ngày tác uy tác phúc gan lớn cỡ nào, nhưng lúc này lại bị thần quang trong mắt Hứa Tiên chấn nhiếp. Trong khoảng thời gian ngắn không thể động đậy được.