Hứa Tiên Chí

Chương 674 : Đại Hình

Ngày đăng: 11:45 18/04/20


Đây tuy rằng là chủ tinh của hắn, có thể mặc cho hắn sử dụng năng lượng trong đó. Nhưng đồng thời cũng là chỗ Nhật Linh chi lực tụ hợp, thần hồn có thể thừa thụ loại nóng cháy này, lại không có nghĩa là tinh thần ý niệm cũng có thể thừa thụ được.



Mà cái gọi là Hỏa Lý Chủng Kim Liên chi pháp lại là muốn đem tinh thần của bản thân đầu nhập trong khỏa thái dương này nung khô ngưng luyện. Nếu là có thể chịu đựng được, liền có thể rèn đúc tinh thần ở trong hạch tâm của chủ tinh ngưng tụ ra xá lợi tử. Hiệu dụng của nó, so với dùng phương pháp bình thường ngưng tụ Xá Lợi còn mạnh mẽ hơn. Nhưng nếu là không chịu nổi, tinh thần sẽ bị tổn thương, không chỉ Xá Lợi không ngưng tụ ra được, ngay cả tu hành đều bị trì trệ không tiến.



Hứa Tiên không khỏi nhớ tới một câu nói:



- Thô bạo khốn cùng là một cái lò rèn đúc hào kiệt. Người có thể chịu đựng được nó nung đốt, thì thể xác và tinh thần đều có lợi. Người không chịu được nó rèn đúc, thì thể xác và tinh thần đều tổn hại.



Như hôm nay nhìn thấy Trần Luân, thì hiển nhiên là không thể thừa thụ được, để tâm tính nhân cách đều bị mài mòn không còn bộ dáng.



- Vậy liền xem ta có thể thừa thụ được hay không vậy!



Hứa Tiên niệm một tiếng, liền nhắm thẳng thái dương bay vào đó. Kim sắc hỏa diễm hừng hực ở bên cạnh hắn thiêu đốt bạo liệt, ngọn lửa lan tới thân thể của hắn, khiến hắn cảm thấy một trận đau đớn thâm nhập cốt tủy. Khiến hắn không dám dừng lại dù chỉ chốc lát, nhưng từ góc độ này mà xem, thái dương kia thực sự quá lớn, không biết đã bay bao lâu, còn chưa tới được hạch tâm của nó.



Bỗng nhiên trong lúc đó, vạt áo của hắn đã bị thiêu cháy, hỏa diễm cấp tốc hướng toàn thân lan tràn ra, trong lòng Hứa Tiên nghiêm nghị, biết được đây là tâm thần bắt đầu bị hao tổn. Lúc này cho dù là muốn đi ra ngoài cũng đã muộn. Hắn không có sợ hãi lùi bước chút nào, hết sức chăm chú bay đi về phía trước, bỗng nhiên trước mắt rộng rãi, đã đi tới trung tâm của thái dương chủ tinh.



Hỏa diễm cấp tốc hướng ra bốn phía biến mất, hình thành một mảnh không động nguyên hình, như đỉnh lô thiêu đốt nóng cháy.



Hứa Tiên đứng ở giữa trung tâm, nhẹ nhàng nhắm hai tròng mắt lại, có rất nhiều cảnh ở trên vách tường hỏa diễm hiện lên, có nhà cao tầng hiện đại hoá, có tiểu thuyết cổ điển, tiểu kiều lưu thủy, ký ức kiếp trước, kiếp này ùn ùn kéo đến. Thậm chí tiêu hóa rất nhiều ký ức kiếp trước, trong khoảng thời gian ngắn trên vách tường tràn ngập các loại hình ảnh kỳ quái, cũng ở trong hỏa diễm thiêu đốt dần dần vặn vẹo hòa tan. Hỏa diễm từ bốn phương tám hướng lại hướng phía Hứa Tiên áp đến, ầm ầm đem Hứa Tiên bao phủ.



Vào một khắc cuối cùng, Hứa Tiên mở hai tròng mắt ra, lại nhìn lòng bàn tay lộ ra mỉm cười.



- Quan nhân, quan nhân!



Tiếng gọi ôn nhu, cùng với nhẹ nhàng lay động đánh thức ý thức của Hứa Tiên.



Hứa Tiên mở hai tròng mắt ra,trong mắt là một mảnh ôn nhuận như ngọc, mở miệng khẽ nói:



- Tất cả ân ái đều vô thường, không tồn tại được lâu, sinh thế nhiều sợ hãi. Mệnh nguy trong sớm tối. Do yêu mà sinh ra lo lắng, do yêu mà sinh ra sợ hãi, nếu người cách khỏi ái tình, không lo cũng không sợ.



- Quan nhân, ngươi sao thế?



Hứa Tiên cười nhạt một tiếng:



- Không có gì, chỉ là bỗng nhiên lĩnh ngộ rất nhiều thứ. Nương tử, chúng ta tương phùng kỳ thực bất quá là bởi vì nhân duyên tế hội. Nhưng ngươi và ta đều quá mức chấp mê. Nhớ lại trước lúc tương phùng, hai ta đều là tự do tự tại, nhưng sau khi tương phùng, lại là đủ loại ưu tư, sợ hãi chồng chất. Lẽ nào ngươi còn không giác ngộ sao?



Cả người Bạch Tố Trinh chấn động, lộ ra thần sắc không thể tin tưởng:



- Ngươi là nói...




Thái dương bò lên trên viễn sơn, bầu trời phương đông một mảnh trong sáng, tiểu thành dần dần bắt đầu náo nhiệt trở lại.



Hứa Tiên đi xuống nhìn một cái, đã thấy Vân Yên lấy nước trong rửa mặt, thân hình chợt lóe đi tới phía sau nàng, đem nàng ôm vào trong ngực:



- Sư gia, sổ sách chỉnh lý thế nào rồi?



Vân Yên nói:



- Huyện lệnh đại nhân, phủ khố có gần vạn lượng bạc chẳng biết đi đâu. Ta đều đã đánh dấu rõ ràng, ngươi cầm cái này đi chất vấn Huyện thừa kia, hắn tất nhiên trả lời không được. Phu quân, đêm qua ta đúng là đã chỉnh lý đến thật khuya a. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn



- Yên nhi khổ cực rồi.



Hứa Tiên nhẹ nhàng hôn một cái ở trên gương mặt của nàng.



Vân Yên ngạc nhiên nói:



- Phu quân, thanh âm của ngươi hiện tại tựa hồ trở nên đặc biệt dễ nghe.



Sau đó mở phủ thăng đường, tràng diện cùng hôm qua không có gì khác biệt. Phùng Huyện thừa trước đến hành lễ. Hắn mới từ trên giường tiểu thiếp bò dây, nhưng đây nguyên bản chính là tiểu thiếp rất được sủng ái. Hôm nay lại cảm giác thôn hoa sơn dã, đừng nói là cùng hai vị phu nhân của Hứa Tiên so sánh. Chính là so với Trần phu nhân kia vẫn còn kém hơn rất nhiều. Bất quá mấy nữ nhân kia hiện tại đều đang ở trong huyện thành. Còn nhiều thời gian vị tất không có cơ hội, vả lại Hứa Tiên hiện tại cũng bất quá là một quân cờ trong tay bọn họ mà thôi.



Nha dịch tiểu lại đều có chút miễn cưỡng, nhận đinh là Huyện lệnh đại nhân mới tới này đã bị huynh đệ Phùng thị thu mua, cũng dần không để hắn đặt ở trong mắt nữa.



Lại không ngờ tới Hứa Tiên vỗ mạnh kinh mộc đường, quát:



- Phùng Huyện thừa, ngươi đã biết tội chưa?



Để tất cả mọi người trên công đường đều giật mình một cái.



Phùng Huyện thừa nói:



- Hạ quan không biết đã phạm tội gì?



- Chứng cứ phạm tội đều ở đây, còn dám nói bừa!



Hứa Tiên đêm chỗ thiếu sót trên sổ sách nhất nhất chất vấn, Phùng Huyện thừa căn bản không có chuẩn bị, nào có đáp nổi:



- Ngươi a, lột đi quan phục đem hắn bắt lại cho ta!