Hứa Tiên Chí
Chương 689 : Dị Biến (2)
Ngày đăng: 11:45 18/04/20
Hứa Tiên dùng tay chống gương mặt:
- Thật sự có Xà thần sao? Không biết là đực là hay là cái?
Còn chưa có dứt lời, đã cảm thấy bên hông đau nhức, quay đầu lại đã thấy Bạch Tố Trinh đang mỉm cười nhìn hắn chăm chú, xòe tay ra nói:
- Ta chính là tùy tiện hỏi mà thôi.
Một tiểu tử đã uống ngà ngà say, đi tới trước mặt bọn họ, chỉ vào Hứa Tiên không biết nói cái gì đó, sau đó bị người thủ lĩnh khiển trách một trận, vẫn cứ không chịu buông tha, con mắt liếc về phía Bạch Tố Trinh, phía sau một đám tiểu hỏa đều muốn nhảy lên thử.
Bạch Tố Trinh nói nhỏ:
- Quan nhân, hắn đang nói cái gì?
Hứa Tiên cười nói:
- Hắn hỏi chúng ta là có quan hệ gì? Muốn cùng ta cưỡi trâu luận võ.
Hắn vừa nói chuyện, liền đứng dậy, cởi trường bào ném cho Bạch Tố Trinh, ngoắc ngoắc tay với tiểu tử kia.
Tiểu tử kia đại hỉ, trước tiên hướng khắp nơi biểu diễn dáng người một chút, nhưng cùng thể phách của khí lực vẫn là có chênh lệch rất lớn. Hơn nữa vừa mới bắt tay đã bị Hứa Tiên ấn ngã xuống đất, xung quanh một mảnh cười vang. Thủ lĩnh lộ ra dáng tươi cười cũng không ngăn cản nữa.
Đám muội tử trong trại con mắt nhìn Hứa Tiên, con mắt rạng rỡ sáng ngời, thấy hắn thắng lợi, liền có một muội tử bưng chén rượu đi lên. Hứa Tiên uống một hơi cạn sạch.
Sau đó Hứa Tiên đem toàn bộ tiểu hỏa trong trại làm khô, uống hơn mười bát rượu, ở trong tiếng hoan hô của đám muội tử, bị Bạch Tố Trinh kéo trở về trúc lâu.
Ngày thứ hai giờ dần, gà gáy đã gáy một lần, trời vẫn còn tối đen.
Hai người mở cửa phòng, đã thấy ngoài cửa treo đầy tú cầu, Bạch Tố Trinh nói:
- Đây là cái gì?
Hứa Tiên mặc dù không biết phong tục nơi này, nhưng dựa vào kiến thức hậu thế, cũng có thể đoán ra được một chút, liền cười nói:
- Dẫn theo hài tử, chúng ta đi thôi!
Trần phu nhân kinh ngạc nói:
- Đi? Đi đâu cơ?
Trần Luân nói:
- Đi kinh thành!
Trần phu nhân nhận thấy được vẻ dị dạng của hắn:
- Lão gia, ngươi làm sao vậy? Chúng ta đi sao?
Trần Luân nói:
- Mới vừa rồi Lương Vương phái người tới gặp ta, có thể để chúng ta cứu khỏi nơi đây!
- Lương Vương? Không phải chính là Lương Vương đem chúng ta hại đến một bước này sao? Hắn vì cái gì lại đột nhiên phát ra thiện tâm đến giúp chúng ta?
Trần phu nhân tâm niệm vừa chuyển:
- Lẽ nào vẫn là vì đối phó với Hứa công tử?
Thấy Trần Luân không phủ nhận, liền thốt lên nói:
- Lão gia, ngươi không nên lại phạm sai lầm, Hứa công tử đúng là ân nhân cứu mạng của một nhà chúng ta. Lẽ nào ngươi còn muốn chịu Lương Vương xui khiến, lấy oán trả ơn sao? Thiếp thân quyết không đáp ứng!
Trần Luân giận dữ hét lên:
- Hứa công tử! Hứa công tử! Hắn có thể giúp ta tẩy thoát khỏi tội danh sao? Nếu không phải Hứa biết yêu pháp, bây giờ hắn còn chỉ là một đại phu nho nhỏ dưới trướng ta. Vòng đời xoay chuyển đến ta lại phải hướng hắn quỳ lạy.