Hứa Tiên Chí

Chương 715 : Quá Khứ

Ngày đăng: 11:45 18/04/20


Hứa Tiên hỏi:



- Tiểu Thiến, ngươi nghĩ giao hảo này có linh trí không?



Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn không muốn lấy thủ đoạn bạo lực để giải quyết vấn đề. Hắn thấy trong thôn xóm này, Hạn Mị mặc dù giết rất nhiều súc vật, nhưng cũng chưa từng làm hại tính mệnh người nào. Gây ra nạn hạn hán tuy rằng nguy hại không nhỏ, nhưng dù sao cũng là trong lúc vô ý làm ra.



- Hẳn là có đi sao! Bất quá thoạt nhìn hắn giống như là vừa mới tỉnh giấc, thần trí còn có chút không rõ, không biết là muốn tìm kiếm vật gì?



Hứa Tiên liền nói với Hạn Mị kia:



- Có thể đem người nọ buông ra, chúng ta cùng nói chuyện được không? Hắn lấy vật gì của ngươi, ta có thể cho hắn trả lại cho ngươi.



- Cái gì... Thứ đó...



Hạn Bạt nghe vậy sửng sốt, nông phù liền từ trong tay hắn rơi xuống.



Hạn Mị hai tay ôm đầu, quỳ rạp xuống đất, thống khổ rít gào nói:



- Là cái gì? Ta là ai? Ta là ai?



Hứa Tiên không ngờ tới một câu hỏi của mình, lại có được công hiệu như vậy.



Tiểu Thiến nháy mắt với hắn, hỏi hắn có muốn xuất thủ hay không. Hôm nay nông phu đã không còn ở trong tay Hạn Mị, không cần lo lắng đả thương vô tội. Hạn Mị này lại thần chí không rõ, chính là thời cơ tốt để ra tay.



Hứa Tiên khẽ lắc đầu, trong lòng có chút không đành lòng, có thể khiến Hạn Mị này trong lúc thần chí mơ màng đến tìm kiếm, chắc chắn là đồ vật cực kỳ quan trọng.



Nông phu từ trên mặt đất bò dậy, hạ giọng nói với Hứa Tiên:




Tiểu Thanh sờ lỗ tai một cái, nơi đó có một đôi thủy tinh thanh sắc đeo hơi đong đưa, nàng không khỏi trên mặt phát nhiệt:



- Chỉ là lười đổi mà thôi, bằng không ta đã sớm ném đi rồi.



Đây là năm xưa Hứa Tiên đưa cho nàng, mặc dù chưa nói qua là tín vật đính ước gì cả, nhưng lại vẫn đeo cho tới bây giờ.



Đây là chỗ khó xử của Hứa Tiên, năm xưa hắn đem Thanh Hồng kiếm tặng cho Minh Ngọc, quà đáp lễ của nàng chính là thứ này. Rốt cuộc xem như là vật đính ước chính thức. Hắn đó là nếu không hiểu phong nguyệt, cũng biết nữ tử đối với loại đồ vật này coi trọng. Hắn đưa cho Minh Ngọc Thanh Hồng kiếm kia, từ trước đến nay là hảo hảo đặt ở trong phòng ngủ không có mấy món đồ trang sức của nàng, càng nhiều lúc là tùy thân đeo lên.



Nếu là đem tín vật giai nhân trân trọng đơn giản cho người ngoài, dù cho có ngàn vạn ý do, cũng khó tránh khỏi khiến nàng thương tâm tức giận. Đó đúng là một chuyện so với bị một con Hạn Mị truy đuổi càng thêm hỏng bét hơn.



Dưới ảnh trăng, một mảnh thương mang, trong nháy mắt đã rời xa phía sau thôn trang, ở nơi đó ngọn đèn dầu đang phát sáng từng cái một.



Hạn Mị rít gào tê rống lên, hành tẩu như bay, tóc dài tán loạn đón gió bay đến phía sau. Hứa Tiên quay đầu lại nhìn một cái, chung quy cảm thấy đã gặp qua khuôn mặt này ở đâu đó, trong khoảng thời gian ngắn lại không nhớ ra được.



Chợt dừng lại cước bộ, đứng ở trên một con sống gần như khô cạn. Mảng lớn lòng sông hiện ra độ rộng lớn của nó. Bốn phía là một mảnh cánh đồng bát ngát, xa xa là quần sơn trùng điệp, ở dưới ngân nguyệt chiếu sáng có chút vắng lặng.



Nhưng không cho phép hắn cảm khái nhiều, phía sau đã vang lên tiếng xé gió thê lương, giống như quỷ khóc, trong nháy mắt sát khí cũng như thiên quân vạn mã. Hứa Tiên xoay người lại, lợi trảo giống như đao phong của Hạn Mị rơi vào yết hầu của hắn, liền dừng lại.



Tay phải Hứa Tiên cũng dừng ở trước mặt Hạn Mị, toàn bộ đường nhìn của Hạn Mị đều tập trung trên Băng Thiền ở trong tay hắn.



- Cầm đi, bất quá trước nói đã, chỉ là cho ngươi nhìn một cái.



Hứa Tiên lung lay Băng Thiền trong tay, liền buông tay ra, Băng Thiền rơi xuống.



Hạn Mị vội vã tiếp lấy Băng Thiền, hai tay trong nháy mắt khôi phục trạng thái bình thường. Hắn tỉ mỉ đánh giá Băng Thiền, phảng phất như nhìn kỳ trân dị bảo gì đó, hoặc như là đang tìm ký ức thất lạc. Biểu tình trên mặt biến ảo lúc vui lúc buồn, cũng không còn là khuôn mặt cương cứng như khi nãy nữa.