Hứa Tiên Chí

Chương 717 : Cố Hương

Ngày đăng: 11:45 18/04/20


Kim phù như mưa, Phạm Âm thiền xướng, quang mang trên người Hứa Tiên càng lúc càng sáng, dần dần không rõ hình thái nguyên bản của hắn nữa. Ngay cả tiểu Thanh và Ngao Ly bên cạnh đều hơi chói mắt, không thể nhìn thẳng được.



Cùng lúc đó, Hạn Mị rung động cũng càng ngày càng mạnh, trên người phát huy ra hắc sắc yên khí, rất nhiều ma đầu diện mục ở trong đó không rõ, theo gió tiêu tán, lân sừng trên người đã đang dần dần thoái hóa.



Rốt cục khi Hứa Tiên phun ra một âm tiết cuối cùng, Hạn Mị rung động im bặt mà dừng lại. Quang mang trên người Hứa Tiên dần dần ảm đạm, nhẹ nhàng thở ra một hơi, cũng cảm thấy có chút mệt mỏi. Dù sao so với tiêu diệt, độ hóa muốn khó hơn nhiều, cũng may cuối cùng cũng có chút hiệu quả.



Tiểu Thanh và Ngao Ly nhấc chân bước tới, hỏi:



- Như vậy là được sao?



- Ta cũng không biết, hẳn là được rồi!



Hứa Tiên vuốt cằm, đánh vào vai Hạn Mị:



- Ta đã tận hết khả năng mà ta có, còn lại phải dựa vào bản thân hắn. Nếu có thể chịu đựng được đả kích này, buông ra chấp nhất đã có, vứt bỏ mê chướng hiện tại. Bằng vào cương thi bất tử chi thân, có thể đi khắp thiên hạ.



Cương thi tuy không phải thật sự có thể bất tử, nhưng cùng với phàm nhân so sánh, xem như cực kỳ tiếp cận từ này.



Trong lúc nói chuyện, Hạn Mị bỗng nhiên mở hai tròng mắt ra, giương cánh hướng phía tây bắc bay đi, tốc độ nhanh chóng như điện, Hứa Tiên cũng đều có chút phản ứng không kịp đang muốn đuổi theo. Tiểu Thiến rút ra trâm gài tóc, đâm vào trong tay người cỏ ánh vàng rực rỡ, người cỏ liền giống như vật sống giãy dụa co rút lại thân thể, vài giọt máu tươi từ rơm rạ tràn ra.



Chỉ thấy Hạn Mị giống như diều đứt dây, từ trên bầu trời rơi xuống, đuổi tới nhìn một cái, chỉ thấy trước ngực Hạn Mị lộ ra một vết thương dữ tợn, vốn dĩ lấy thân thể của Hạn Mị, hẳn là hẳn là cấp tốc khép lại mới đúng. Nhưng trên vết thương này phảng phất như có lực lượng gì đó đang ngăn cản, không chỉ không thể khép lại, ngược lại đang dần dần mở rộng ra.



Tiểu Thanh và Ngao Ly ghé mắt nhìn về phía tiểu Thiến, mặc dù đều là người trong tu đạo, nhưng pháp thuật quỷ dị như vậy vẫn là khiến các nàng cảm thấy rung động.



- Vẫn là búp bê Vu Chung kia sao?



Hứa Tiên nhớ tới mới vừa rồi kh bọn họ chế trụ Hạn Mị, tiểu Thiến ở bên người hắn nhỏ một sợi tóc.



Tiểu Thiến nói:




- Xin ngươi, đem vật này mang trở về, mang về trong nhà của ta, nhà của ta ở, nhà của ta ở....



Thanh âm dần dần tiêu tán.



Phảng phất như đang lúc hoàng hôn sáng trở lại, sau khi phản chiếu, liền nhanh chóng trở về đêm đen.



Hứa Tiên nắm lấy Băng Thiền, ngẩng đầu lên, một điểm lạnh lẽo vừa lúc rơi vào trên mặt, cũng không phải nước mưa, mà là tuyết hoa oánh bạch, phi tuyết thật nhỏ nhanh chóng chuyển thành đại tuyết cỡ lông ngỗng, khắp mặt đất, bao phủ đầy thân thể Hạn Mị.



Trầm mặc một lúc lâu, Hứa Tiên đứng dậy, chấn động tuyết hoa rớt xuống trên vai, quay đầu lại nói:



- Chúng ta trở về đi!



Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, tuyết quang liền rọi sáng song cửa.



Ngoài cửa lớn, tuyết còn đang bay lả tả rơi xuống, lớn đến dọa người, phảng phất như áp lực mấy tháng này triệt để phát tiết ra. Tuyết dày vài thước, vẫn đang không có bộ dáng muốn ngừng lại, trong thiên địa một mảnh trắng xóa, yên lặng chỉ có tiếng tuyết rơi xuống.



Tiếng cười thanh nhuận chợt đánh vỡ sự yên lặng này, Ngao Ly ở trên mặt đất đầy tuyết cùng Úc Lôi đùa giỡn:



- Ha ha ha, rốt cục tuyết đã rơi, xem ai còn dám coi khinh bản Long Vương. truyện được lấy tại TruyenFull.vn



Vốn nên vào lúc này nói châm chọc tiểu Thanh, đang trùm chăn kín đầu:



- Mau đem cửa sổ đóng lại.



Hứa Tiên cười nói:



- Lẽ nào ngươi còn sợ lạnh sao?