Hứa Tiên Chí

Chương 720 : Hoa Tế (2)

Ngày đăng: 11:45 18/04/20


Không cẩn thận là sẽ rơi vào trong tưởng tượng hắc ám của nàng.



Phan Ngọc nói:



- Bỏ đi, bỏ đi. Không nên nghĩ nhiều như vậy, không bị người bội tình bạc nghĩa, bản công tử đã xem như tốt số rồi.



Hứa Tiên suy tư nói:



- Cái này...vẫn không có chim chuột qua!



- Ngươi còn dám nói?



Phan Ngọc động thân trừng mắt, má ngọc hơi phiếm hồng, rõ ràng rõ ràng đã đối với bản thân làm nhiều sự tình loạn thất bát tao như vậy, còn dám nói không có chim chuột qua, thực sự là nam nhân tham lam.



Hứa Tiên đem nàng ôm vào trong ngực, cười nói:



- Nói đùa chút thôi mà, bất quá nam tử hán đại trượng phu, ta đã nói tất sẽ thực hiện.



Mặc dù là Mặc dù là cách một tầng một tầng quần áo mùa đông, cũng vẫn có thể cảm giác được thân hình lả lướt đầy xúc cảm của nàng. Nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nàng, nhịn không được ở trên môi phân của nàng nhẹ nhàng hôn một cái. Bất quá ở trong mã xa xóc nảy lên trước này, chung quy không tiện hoạt động quá đáng, liền lấy ra Băng Thiền: Text được lấy tại TruyệnFULL.vn



- Nói đến ngươi đưa cho ta đồ vật này, còn có một đoạn nhân duyên khác.



- A?



Hứa Tiên nhếch miệng, giảng thuật lại chuyện đã trải qua ở Hàng Châu. Trong lúc nói chuyện, mã xa đã đi qua đoạn đường dài, trong trà lâu bên cạnh nhai đạo, truyền đến tất cả đều là nghị luận có liên quan đến hòa thân. Mọi người hầu hết đều là tình cảm quần chúng xúc động, cho rằng man di đại đảm bao thiên, si tâm vọng tưởng, bất quá cũng có người lo lắng tới chiến sự biên quan.



Mà khi Phan Ngọc đi tới trong đào viên, trong sảnh khách quý chật nhà,, đều là sĩ tử rất có tài danh, lúc nói chuyện, khó tránh khỏi cũng là nghị luận đại khái.



Mà Doãn Hồng Tụ thân là đông chủ, đã có chút không yên lòng, khi thấy Phan Ngọc đến cũng là vẻ mặt hòa hoãn kêu gọi.



Phan Ngọc tiến lên hành lễ, đi tới trước người Doãn Hồng Tụ, nhẹ giọng nói:



- Quận chúa, có người ở phía sau chờ ngươi!
- Trong đào viên này không phải có một cây đào lớn nhất sao?



Doãn Hồng Tụ chỉ về một phương hướng, vẻ mặt mệt mỏi nói:



- Ngươi đi đi, ta mệt rồi.



- Chúng ta đi xem!



Hứa Tiên nắm lấy tay nàng, hình như hoàn toàn nghe không hiểu nàng đã hạ lệnh đuổi khách.



- Hứa công tử, mời buông tay, mời tôn trọng ta một chút!



Doãn Hồng Tụ giãy dụa suy nghĩ muốn rút tay ra, tay hắn chỉ là nhẹ nhàng nắm lấy, không khiến nàng cảm thấy có chút nào không ổn. Nàng lại tốn khí lực, vẫn không giãy ra được, thân bất do kỷ bị hắn dẫn đến trong một mảnh biển hoa, trước mắt bách hoa hỗn loạn, chỉ có bóng lưng của hắn cố định bất biến, liên tục đẩy ra cánh hoa, dẫn theo nàng bước đến chỗ sâu trong biển hoa.



Hương hoa kia càng phát ra nồng đậm, khiến nàng cảm giác phảng phất như sắp sắp thoát ly nhân thế. Thân ảnh của hắn bỗng nhiên truyền đến:



- Ngươi biết ở đây vì sao lại biến thành như vậy không.



Qua một hồi, Doãn Hồng Tụ mới không tình nguyện hồi đáp:



- Có người nói là chuyện ma quái, bất quá ta cho tới bây giờ chưa thấy qua ngươi nếu muốn đến xem, tự mình đi là được, lôi kéo ta theo làm cái gì?



Hứa Tiên quay đầu lại nói:



- Cũng không sai biệt lắm, ta mang ngươi đến, là muốn nói cho ngươi một việc.



- Chuyện gì?



Doãn Hồng Tụ tim đập mạnh một cái.



Lúc này, trước mắt bỗng nhiên mờ đi, hiện ra một mảnh đất trống nhỏ. Ở giữa khu đất là một cây đào cao to không thể tưởng tượng được. Không có một mảnh lá xanh, chỉ có hoa đào phấn hồng sắc xán lạn đang nở rộ, cánh hoa nặng nề đè lên, từng buông hoa tinh tế rơi xuống.