Hứa Tiên Chí
Chương 76 : Chuộc thân
Ngày đăng: 11:38 18/04/20
- Ha ha, bản thân ta là muốn hỏi ngươi, ngươi ưa thích Thải Phượng sao?
- Ưa thích ah, đây chính là giai nhân thế gian khó tìm.
Phan Ngọc khẳng định nói, mỹ nhân như vậy nàng cũng ta thấy yêu tiếc, nếu có thể Kim Ốc Tàng Kiều [nạp thiếp] nghe nàng đánh đàn, hoặc đặt trên giường dốc lòng vuốt vuốt, đều một chuyện mà nhân sinh mừng rỡ.
- Muốn giúp nàng chuộc thân sao?
- Sau đó hãy nói đi.
Đoạn thời gian này, muốn cùng ngươi, cùng với ngươi cùng một chỗ.
Rồi sau đó mấy ngày, thuyền lớn thẳng hàng, xuôi theo kênh đào vào Trường Giang, trên thuyền tự nhiên là ca múa, hàng đêm sanh tiêu, Hứa Tiên ngốc không nổi đi ra trên thuyền đi một chút, thường xuyên có thể thấy muội muội hắn mới nhận thức - Thanh Loan.
Tuy rằng Hứa Tiên "Ca ca " mộng tưởng còn không có thực hiện, nhưng thấy tiểu cô nương xấu hổ gọi mình một tiếng Hứa đại ca, cũng coi như một sự tình mừng rỡ.
Một đêm này Thanh Loan thấy Hứa Tiên lại trên thuyền bồi hồi, hỏi:
- Hứa đại ca, lại muốn câu cá sao? Ta đi lấy đồ câu cho ngươi.
ở chung lâu rồi, một tiếng Hứa đại ca này cũng thuận miệng hơn rấy nhiều, phảng phất chính mình thật sự có một ca ca vậy, nhưng trước mặt người khác tuyệt đối sẽ không gọi như vậy.
Hứa Tiên nói với theo:
- Không câu được.
Nói rồi hắn an vị bên cạnh thyền.
Thanh Loan hiếu kỳ nói:
- Vì cái gì?
Cũng đi theo ngồi ở bên cạnh Hứa Tiên, khoảng cách cũng gần hơn rồi.
Hứa Tiên cười cười nói:
- Không phải đã câu lên sao? Cá ngốc khó tìm lắm.
Thanh Loan giận một tiếng, thúc một cái cùi chỏ. Hứa Tiên còn không có kịp phản ứng đã thấy bên hông đau nhức, hắn nhìn Thanh Loan hằm hằm. Thanh Loan đã hừ một tiếng quay đầu đi, Hứa Tiên lại đối với muội muội bạo lực không còn cách nào khác, Thanh Loan lại vươn tay giúp hắn vuốt vuốt chỗ đau, bàn tay nhỏ bé cực kỳ linh xảo nhu nhược, Hứa Tiên lập tức cảm thấy thống khổ toàn bộ tiêu tán, ngược lại có loại cảm giác thoải mái.
Hứa Tiên cũng không ngừng nhận lấy, một khảo nghiệm chày gỗ cùng táo ngọt, đau nhức cũng khoái họa a.
Hứa Tiên nghĩ nghĩ rốt cục hỏi:
- Tiểu muội, nhà của ngươi ở đâu?
Thanh Loan quay đầu lại, con mắt hiện rõ lòng đen và lòng trắng nói:
- Không cho ngươi biết, tò mòchết ngươi.
Hứa Tiên sờ sờ đầu, nguyên lai tiểu nha đầu này đã sớm thấy bản thân muốn hỏi gì.
Thanh Loan quay đầu lại nhìn mặt sông đen ngòm, một đôi chân khua khua trong không khí nói:
- Hứa đại ca, ngươi tiếp cận Thanh Loan là có sở cầu khác sao?
- Đúng vậy a, ta là thấy sắc nảy lòng tham, chuẩn bị thông qua ngươi tiếp cận Thải Phượng cô nương. Sau đó một mũi tên trúng hai con nhạn...
Sau đó hắn chuẩn bị xong cách để tránh cùi chỏ của Thanh Loan.
Thanh Loan cười khanh khách như tiếng chuông phiêu đãng trên mặt sông, tiếng cười dần dần dẹp loạn, nàng quay đầu nhìn Hứa Tiên nói:
Hứa Tiên phất tay biểu thị nàng không cần nói nữa: Text được lấy tại Truyện FULL
- Ta hiểu được, ta sẽ không bức ngươi, ân, ta sẽ nhường Minh Ngọc chăm sóc tốt ngươi.
Nhưng trong lòng có một ý nghĩ giống như là bị bạn thân cho đội nón xanh (cắm sừng). Đương nhiên, loại này cảm xúc cũng chỉ lóe lên rồi biến mất mà thôi.
Thanh Loan lộ ra thần sắc cảm kích cùng áy náy, nhỏ giọng nói:
- Cảm ơn ngươi, Hứa đại ca, ta có thể vẫn gọi ngươi như vậy không?
Hứa Tiên mỉm cười nói:
- Đương nhiên.
Thanh âm thanh thúy của Thanh Loan vang lên:
- Ca, ta đi trước!
Nói xong nàng cũng quay người đi, Hứa Tiên lắc đầu, thở dài. Mỗi người đều có kiên trì của từng người, muốn trợ giúp người khác thì phải học được không nên đem ý nghĩ của mình đặt lên người đó, nhưng còn mình cso tính là như vậy không.
Phan Ngọc từ nơi hẻo lánh chuyển đi ra, học Thanh Loan cường điệu, giòn giòn giã giã kêu một tiếng:
- Ca!
Vì vậy Hứa Tiên thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết, ho khan không ngừng, Phan Ngọc tới giúp hắn vỗ vỗ phía sau lưng, cười nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ chiếu cố tốt muội tử của ngươi.
Nhưng nói gần nói xa nhìn có chút hả hê trong thì tránh không khỏi.
Hứa Tiên trừng mắt liếc hắn một cái nói:
- Ngươi đừng có khi dễ nàng
Trong lòng Phan Ngọc cười đắc ý, bám vào bên tai Hứa Tiên nói:
- Ta sẽ không khi dễ nàng đâu, ta thương nàng còn không hết cơ mà.
Tuy rằng lý trí nói cho nàng biết Hứa Tiên nhất định sẽ lấy vợ sinh con, cho nên mới muốn giúp nàng thay Thanh Loan chuộc thân, nhưng thấy Hứa Tiên chuộc thân thất bại, trong lòng đắc ý đều không thiếu được.
Hứa Tiên đột nhiên thò tay ngăn lại vòng eo của nàng, dán tại trên người mình, cúi đầu nhìn dung nhan tuyệt mĩ của nàng nói:
- Vĩnh viễn không nên xem nhẹ một nam nhân có lòng đồng tính, coi chừng ta cắn ngươi một cái.
Phan Ngọc kinh hô một tiếng đẩy Hứa Tiên ra, rồi lui về phía sau, nhưng chân bước thấp bước cao, cho dù võ nghệ của nàng có cao cường như thế nào cũng uổng công, chỉ kịp vươn tay hô một tiếng:
- Hán Văn, cứu ta!
Hứa Tiên phản ứng thần tốc, bắt lấy tay của nàng kéo về trong ngực, Phan Ngọc vịn lồng ngực của hắn vững vàng hô hấp, nhẹ nhàng đẩy ra hắn, cả giận nói:
- Ta không biết bơi.
Nàng tuy rằng võ công trác tuyệt, nhưng dù sao cũng là người phương bắc, hơn nữa giới hạn thân phận không có học cái gì bơi lội, nếu như rơi xuống nước cũng chỉ có thể để mọi người tới cứu thôi.
Hứa Tiên cũng nhất thời tức giận, giờ phút này đã sớm đã hối hận, chỉ có thể mau chóng cam đoan nói:
- Không có lần sau, ta cam đoan.
Phan Ngọc liếc nhìn hắn, không nói hai lời liền hướng trong phòng đi đến, chỉ là bị hắn ôm vào ngực, tư vị này thật khiến cho nàng rung động mãi không thôi