Hứa Tiên Chí

Chương 768 : Tiên Mị (2)

Ngày đăng: 11:46 18/04/20


Đột nhiên chung quanh nàng biến đổi, một đám chim bỗng nhiên vỗ cánh hạ xuống mặt nàng, hoàn toàn phát ra nét cẩn thận của bản năng cầu sinh. Bay múa trong không gian diễm lệ này, buông tha cho hương hoa thơm ngọt ngào, có một số mật hoa rơi vào mặt của nàng giông như đều bị nàng mê hoặc.



Hứa Tiên vốn cho rằng thế gian này ít có thứ gì mê hoặc tâm trí của hắn được, cho dù là mỹ nhân "Khuynh quốc khuynh thành" thì nhiều nhất chỉ có thể mê loạn một quốc gia mà thôi. Mà cổ nhân cho rằng mỹ nhân thời nay khác xưa rồi. Mỹ nhân của nước mình chưa chắc được người nước khác xem là mỹ nhân, cho dù miễn cưỡng được người ta tán thành là mỹ nhân, vậy cũng giới hạn trong phạm trù nhân loại mà thôi.



"Chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn" cũng không đủ khoa trương hình ảnh trước mặt, ít nhất Hứa Tiên cho rằng là như vậy, nhưng mà nhận thức hiện giờ của hắn đã bị đánh phá bởi người trước mắt.



Hứa Tiên dừng bước lại, ngơ ngác nhìn Hồ Tâm Nguyệt, lẩm bẩm nói:



- Đẹp quá!



Loại cảm giác đẹp này không phải là ngũ quan tinh xảo, dáng người ưu nhãn truyền lại, mà là đẹp từ trong lòng người.



Thì ra sau khi tấn chức Tiên Hồ thì năng lực trên người của Hồ Tâm Nguyệt tăng cường thật mạnh, thực sự không phải do năng lực thi triển ảo thuật, mà là Cửu Vĩ Hồ nhất tộc có lực mê hoặc bẩm sinh.



Đây không phải là thứ mị thuật cấp thấp kia có được, cũng giống như danh hiệu Ma Hồ biến thành Tiên Hồ, nếu như trước kia tại trên người của nàng có nét yêu mị, ma mị thì vậy bây giờ nàng biến thành tiên mị, loại lực lượng này không phải mê hoặc người khác, mà là truy cầu cực hạn của cái đẹp, cho dù là chủng tộc nào, tất cả sinh linh đều khuất phục dưới cái đẹp này, bởi vì hết thảy sinh linh đều có truy cầu bản năng của mình.



Loại mị lực này kỳ thật không phải do nàng cố tình thi triển ra, mà là dung nhập vào trong thần tủy của nàng, trong cuộc chiến ở kinh đô nàng đã cố ý thu liễm mị lực, những Âm Dương sư vu nữ tạo thành quân đoàn trừ ma chỉ là một trò chơi của nàng mà thôi, như nếu nàng thể hiện mị lực này chẳng những không có người có thể ra tay với nàng, thậm chí không có biện pháp sinh ra một tia suy nghĩ ám hại nàng, trò chơi cũng mất đi ý nghĩa của nó.



Mà đối mặt với Hứa Tiên thì nàng đặc biệt không muốn bày ra mị lực này, tình nguyện bằng vào các loại thủ đoạn chiến thắng Hứa Tiên. Rốt cục vào lúc bị giày vò vô kế khả thi mới bất chấp che dấu cùng che lấp, mà Hứa Tiên cũng bị sững sờ.



Hồ Tâm Nguyệt ra lệnh:



- Đem Âm Dương Kính giao cho ta.



Hứa Tiên tiện tay cầm lấy Âm Dương Kính đi tới, đưa tới trước mặt Hồ Tâm Nguyệt.



Khóe miệng của Hồ Tâm Nguyệt nở nụ cười đắc ý, so sánh với nụ cười này, mặc dù xuân quan chung quanh rực rỡ đều lộ ra vẻ ảm đạm thất sắc, nhưng sâu trong đôi mắt của nàng đã lộ ra một tia thất vọng.



"Phanh" một tiếng, Hứa Tiên không chút khách khí dùng nắm đấm gõ lên đầu của nàng.




Hứa Tiên nói:



- Ta đương nhiên hiểu rồi, nhưng bây giờ không phải là chú ý ai đúng ai sai, mà là phương pháp nào mới giải quyết được.



- Chúng ta nhất định phải giúp nàng khôi phục nguyên trạng.



Hồ Tâm Nguyệt làm ra bộ dạng đại thù sâu sắc, hiển nhiên thật sự là ăn không ít đau khổ.



Hứa Tiên từ chối cho ý kiến.



Hồ Tâm Nguyệt không thể tưởng tượng nổi nói:



- Chẳng lẽ ngươi ưa thích nàng hiện tại sao.



Hứa Tiên mỉm cười:



- Yêu ai yêu cả đường đi lối về!



Hồ Tâm Nguyệt lập tức chán ghét nói:



- Ngươi sẽ không có loại yêu thích đặc biệt đấy chứ!



Nàng đi khắp nhân thế cho nên loại người gì cũng gặp qua rồi.



Khóe mắt Hứa Tiên co lại:



- Ngươi câm miệng cho ta.