Hứa Tiên Chí

Chương 772 : Thiên Hành

Ngày đăng: 11:46 18/04/20


Hiển nhiên nó không hài lòng với quyết định của đầu rắn lớn nhất.



- Cho dù hòa hay chiến, quyết định nhanh một chút, ta cần nghĩ ngơi.



- Chúng ta vừa phục hồi như cũ, bây giờ là thời điểm chúng ta suy yếu nhất, không lẽ lúc này lại mạo hiểm, có lẽ trước tiên nghỉ ngơi dưỡng sức một thời gian đến lúc đó lại ăn bọn chúng!



Hiện giờ giữa chúng với nhau cũng không chỉ có dũng mãnh cùng nhát gan, có lười biếng, có lãnh đạm, có tư duy đơn giản, có suy nghĩ sâu xa, mỗi đầu rắn đều có một loại ý chí tồn tại.



Một đầu rắn nhìn qua phía của Bạch Tố Trinh:



- Thật sự là đẹp a. Thật muốn nhìn bộ dáng của nàng hóa thành nguyên hình.



Hứa Tiên chỉ thấy chúng phát ra âm thanh " ti ti " mà thôi, không khỏi hỏi:



- Nương tử, chúng đang nói cái gì?



Bạch Tố Trinh mỉm cười:



- Chúng suy nghĩ khác nhau.



Con rắn chính giữa tức giận hét lên:



- Ngươi muốn ly gián chúng ta sao? Ta hiện tại liền giết ngươi!



Nói xong mở cái miệng đầy máu cắn qua Hồ Tâm Nguyệt.



Nhưng không có đầu rắn nào phối hợp với nó, Hồ Tâm Nguyệt dễ dàng tránh qua một kích này.



- Không phải ta muốn ly gián các ngươi, mà là ngươi muốn vĩnh viễn thống trị Cửu Anh a!



Đầu rắn nói:



- Ta chính là đầu rắn tồn tại từ lúc ban đầu, cái thân hình này cũng là của ta. Tất cả sẽ do ta làm chủ.




- Hứa Tiên, ngươi điên rồi!



Hứa Tiên quay đầu nhìn về phía Hồ Tâm Nguyệt, toàn thân Hồ Tâm Nguyệt chấn động dừng bước lại, đôi mắt của hắn như lợi kiếm đâm vào tâm linh của nàng, làm cho nàng không tự chủ được sinh ra cảm giác sợ hãi, rốt cuộc nàng hiểu vì sao Cửu Anh không chút do dự chạy trốn, loại cảm giác này giống như gặp phải thiên địch vậy, người trước mắt tuyệt đối không phải Hứa Tiên.



Trên phàm trần, người dùng nghiệp giết chó thì có lẽ thân hình còng xuống không chịu nổi, nhưng con chó hung ác thế nào ở trước mặt của hắn tất cả đều run rẩy không thể đứng thẳng. Hậu Nghệ đồ sát vô số yêu thần cự thú, hiệu quả này không sai chút nào.



Bạch Tố Trinh nhắm đôi mắt lại, kêu gọi trong lòng mình:



- Quan nhân!



Âm thanh kia vang vọng trong tim của hắn, thân hình của Hứa Tiên biến đổi, quỳ một chân trên đất, một tay trụ kiếm, một tay nâng trán, toàn thân rung rung không thôi, giống như vừa rồi đang giao chiến với ông trời.



Bạch Tố Trinh cùng Hồ Tâm Nguyệt chỉ đứng ở một bên, hồi lâu sau Hứa Tiên quay đầu, hắn nở nụ cười quen thuộc nhìn các nàng, nói:



- Ta không sao!



Hồ Tâm Nguyệt kỳ quái hỏi:



- Ngươi mới vừa rồi là?



Hứa Tiên làm sao có thể trong nháy mắt thu liễm được khí thế vừa rồi?



Bạch Tố Trinh nói:



- Là Hậu Nghệ a!



- Ân, thanh kiếm này có linh tính, không ngờ lại nhận ra ta, giống như nó sợ ta sẽ quên nó đi vậy, nó dẫn xuất trí nhớ của Hậu Nghệ sâu trong thần hồn, khá tốt có kinh nghiệm ứng phó với Đông Nhạc, cuối cùng không tới mức bị mê hoặc quên mất bản tâm.



Hứa Tiên vào thời điểm khẩn yếu quan đầu liền mô phỏng cách giải quyết trí nhớ Đông Nhạc Đại Đế lúc trước, dụng công đức ngọc bài chế tạo ra một vật chứa mạnh mẽ chứa đựng trí nhớ này, hình thành một nhân cách mới. Chỉ đợi thời điểm tâm tình bản thân đủ cường đại thì lại đi tiêu hóa những trí nhớ vốn nên thuộc về hắn.



Hứa Tiên vừa nói vừa vuốt mũi kiếm, kiếm khí kia sẽ không tổn thương lấy hắn, tuy thế giới này không có pháp bảo nào nhỏ máu nhận chủ, hơn nữa thần kiếm này cũng không vì máu mà nhận ra hắn.