Hứa Tiên Chí

Chương 774 : Khai Phong

Ngày đăng: 11:46 18/04/20


Tâm của phàm nhân không cách nào khống chế được sát khí này mà sẽ bị mê hoặc tâm trí, vì vậy liền kinh hồn táng đảm gọi là ma kiếm. Nhưng giết người chưa bao giờ là kiếm, mà chính là người dùng kiếm, thị phi thiện ác đều ở trong lòng.



Hứa Tiên mỉm cười, trên mảnh thổ địa này đáng giá chém giết không phải nhiều vô số kể hay sao?



Thả người hóa thành một đạo điện quang tan biến phía chân trời.



Ra khỏi Thanh Khâu quốc, Hứa Tiên bay đến bầu trời cực cao, dưới vô tận trời sao quan sát màn đêm.



Tay phải của hắn cầm Thiên Hành kiếm, tay trái mang theo Lưu Ly Cung Đăng, lửa trong đèn ủ rủ, đột nhiên biến thành màu vàng, càng sáng gấp trăm ngàn lần, tràn ngập cả cây đèn, chiếu sáng bầu trời đêm.



Từ mặt đất nhìn lại thì giống như Kim tinh chiếu sang cả màn đêm.



Vô số yêu ma quỷ quái ngẩng đầu nhìn lên, nhìn qua ngôi sao này, rồi sau đó không tự chủ được mà bay qua, dưới ánh trăng sáng và bầu trời quang đãng, hình thành thành đám mây màu đen hướng về Hứa Tiên.



Hứa Tiên cầm kiếm nói:



- Ta không phải Hậu Nghệ, không có yêu thần cho ngươi, cho nên trước dùng ‘ tám trăm vạn chúng thần ’ đảm đương món khai vị a.



Thiên Hành kiếm như hiểu được ý của hắn, reo lên không ngớt, mũi nhọn sáng rõ.



Phương đông lờ mờ, Lưu Ly Cung Đăng thiêu đốt suốt cả đêm không lộ ra chút yếu ớt nào, ngược lại kim quang đại phóng, thiêu đốt càng mạnh mẻ hơn, giống như đang tranh sáng với sao trời.



"Răng rắc" một tiếng vang nhỏ, Lưu Ly Cung Đăng xuất hiện vết rách nhỏ, vết rách nhanh chóng lan tràn rộng ra, che kín cây đèn lại vỡ vụn ra hóa thành tinh phấn



Ánh lửa cuối cùng là mạnh nhất, dần dần dập tắt hiện ra thân hình của Hứa Tiên



Hứa Tiên đứng trên không trung,bên dưới là một sơn cốc rộng lớn nhưng chất đầy hài cốt yêu ma, số lượng hắn không cách nào tính toán được.




- Ở chỗ này các ngươi không cần lo lắng bị Âm Dương sư vu nữ giết chết, cũng không có thế lực tà ác khác hãm hại, tất cả mọi người có thể đối đãi tốt với nhau...



Những vấn đề yêu ma lo lắng được hắn giải thích, âm thanh của hắn truyền vào nội tâm của những yêu ma này.



Những yêu ma kia không còn sợ Hứa Tiên nữa, hoa mắt thần mê nhìn qua kiến trúc hai bên đường, vẫn không quên gật đầu nhiệt tình đáp lại, nếu như Hứa Tiên nói là thật thì những yêu ma không có tính công kích như chúng thì nơi này là thiên đường.



- Hứa Tiên, ai cho phép ngươi làm như vậy!



Một âm thanh vang lên, lúc đầu còn ở rất xa, trong chốc lát đã tới trước mắt, Hồ Tâm Nguyệt nổi giận đùng đùng ngăn cản trước mặt Hứa Tiên, chín cái đuôi hồ to đung đưa, càng làm yêu quái bị dọa sợ ngã nhào, thì ra đây là kinh đô của Cửu Vĩ Hồ, chẳng lẽ mang chúng tới đây cho nàng ăn sao? Hứa Tiên nói:



- Đương nhiên là ta rồi.



- Nơi này chính là thành của ta, ai bảo ngươi bắt chúng mang vào đây.



Hứa Tiên giơ ngón trỏ lên, nói:



- Nơi này vắng vẻ như vậy, tăng thêm chút dân cư thì tốt hơn, hơn nữa đừng quên có một phần tư là của ta.



Hồ Tâm Nguyệt nói:



- Ta nói không có, đừng tưởng rằng tìm được kiếm mẻ là ta sợ ngươi.



- Vậy sao?



Hứa Tiên cầm lấy Thiên Hành kiếm ra.