Hứa Tiên Chí

Chương 782 : Thần cung

Ngày đăng: 11:46 18/04/20


Trong lòng của hắn ẩn núp một tia khát vọng mà trước đó không thể cảm nhận được trở lại thế giới đã từng.



Lừa gạt người khác rất khó, bất luận là một lỗ thủng nào cũng có thể trở thành sơ hở, lừa gạt mình lại rất đơn giản, người trong mộng luôn khó có thể phát giác ra mình đang ở trong mộng, cho dù là giấc mộng vớ vẩn cũng không phát hiện được.



Không cách nào đào thoát hư ảo, bẩy rập lừa gạt bản thân mình, ngay cả hắn cũng chỉ có thể trầm mê vào trong đó khó có thể tự kềm chế, lại bởi vì nàng xuất hiện mà sinh ra khác biệt.



Hắn cảm thấy trên mặt ướt át, chỉ thấy trong mắt của nàng có hai hàng nước mắt chảy xuống, trầm luân trong giấc mộng không chỉ có mình hắn.



Hắn ôn nhu mỉm cười, giúp nàng lau nước mắt trên mặt:



- Vô luận ta an bài như thế nào đều không thể vì ngươi tìm được nhân vật phù hợp, bởi vì xinh đẹp như vậy là không thể xuất hiện trên thế giới này, chỉ có thể lưu tồn ở trong tưởng tượng.



Vì vậy hắn không miêu tả vớ vẩn về sự tồn tại của nàng, nhưng kết quả làm như vậy lỗ thủng càng ngày càng lớn, cho đến ngày không cách nào đền bù được nữa.



Vì sao tình không thể giải thích được? Tại sao phải trầm mê vào trong mộng của người khác? Có phải là vi một tia mong chờ trong lòng của nàng hay không, có thể vĩnh viễn không chừng mực đem cảnh trong mộng kéo dài mãi mãi.



Hắn đứng lên, cao giọng nói:



- Không biết đây có phải là giấc mộng Trang Chu hồ điệp hay không? Giấc mộng của hồ điệp sai sao?



Ngay sau đó nói khẽ:



- Ta là Hứa Tiên!



Chỉ nói một câu cả thế giới sụp đổ.




Âm thanh này không giống nam hay nữ, như già như trẻ, mờ ảo vô tung áp đảo âm thanh của Bạch Tố Trinh vang vọng trong tâm thần của Hứa Tiên.



Trong nội tâm Hứa Tiên chấn động, hắn lập tức đoán được thân phận của người này, lớn tiếng chất vấn:



- Đại Tự Tại Thiên Ma Chủ? Vì sao ngươi lại gây khó dễ cho ta?



Nhưng mà không có người nào trả lời, Ma Chủ đã rời đi.



Chỉ có lôi đình không ngừng vỗ lên người Hứa Tiên, nhắc nhở sự tồn tại của mình, Hứa Tiên lập tức có chút không chịu nổi gánh nặng và từng tấc da thịt trên người đau đớn, ngay cả thần hồn cũng ở biên giới tan rã. Nếu không phải Bạch Tố Trinh chia sẻ một bộ phận tổn thương thì hắn hiện giờ thần hồn câu diệt hài cốt không còn rồi.



Bạch Tố Trinh ôm lấy người Hứa Tiên rời khỏi phạm vi thiên kiếp, chỉ có tận lực rời xa Ngao Nghiễm độ đại thiên kiếp thì Hứa Tiên mới có thể không bị tổn thương" nhưng bởi như vậy chuyện đồ long cũng thất bại.



Bên bờ sinh tử này, trong nội tâm Hứa Tiên không có nửa phần bối rối, tỉnh táo nói với Bạch Tố Trinh:



- Đưa ta tới bên người của Ngao Nghiễm.



Bạch Tố Trinh nhìn thấy thần sắc kiên định của hắn thì khẽ cắn răng, ôm hắn bay qua chỗ Ngao Nghiễm.



Ngao Nghiễm cũng không hơn gì, vốn uy lực của đại thiên kiếp tăng lên tới đỉnh, bỗng nhiên nhiều hơn một cổ uy lực, uy thế cao hơn một trọng, đánh hắn không thể ngẩng đầu lên. Mà Hứa Tiên và thanh kiếm quái dị của hắn cũng đang điên cuồng cắn nuốt tinh khí của hắn, áp chế lực lượng của hắn, hắn nếm thử mấy lần muốn rút ra nhưng không thành công.



Chỉ cần lực lượng giảm đi một ít thì hắn sẽ nguy hiểm đi một phần, hắn sẽ lâm đại địch, hắn chỉ thấy Bạch Tố Trinh ôm Hứa Tiên chạy đến, giương nanh múa vuốt nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ tới gần mình.



Dưới sự trợ giúp của Bạch Tố Trinh thì Hứa Tiên cũng ngạnh kháng hơn mười đạo lôi đình, cầm chặt Thiên Hành kiếm và khôi phục cảm giác huyết nhục tương liên, hắn cảm giác được Thiên Hành kiếm sau khi hấp thu long lực thì trở nên cường đại hơn.