Hứa Tiên Chí
Chương 812 : Biến Loạn
Ngày đăng: 11:47 18/04/20
Hứa Kiều Dung càng vui tới phát khóc:
- Những năm này ngươi chạy xuôi chạy ngược, không biết làm cho tỷ tỷ ta lo lắng bao nhiêu lần. Hôm nay lão thiên gia mở mắt, rốt cục an định lại, về sau ở yên một chỗ rồi.
Lý Công Phủ nói:
- Nàng nhìn nàng xem, Hứa gia đã rạng rỡ tổ tông, đây chính là việc vui, tại sao nàng lại khóc như vậy chứ.
Hứa Kiều Dung trợn mắt nói:
- Ngươi biết cái gì?
Kinh động trẻ mới sinh cho nên nó khóc lớn một hồi.
Bạch Tố Trinh ôm lên, loạng choạng hống một hồi mới dỗ hài tử nín khóc mỉm cười.
Hứa Kiều Dung vui mừng nói:
- Hán Văn có thể có nương tử như vậy mới thật sự là phúc phận, không biết lúc nào các ngươi có hài tử đây.
Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh nhìn nhau, Hứa Tiên mỉm cười không có hảo ý, Bạch Tố Trinh cắn cắn bờ môi, tức giận nhìn hắn.
Lý Công Phủ nói:
- Đúng rồi, vị phu thân tài nữ của ngươi đâu? Tại sao không thấy nàng tới?
Hứa Tiên nói:
- Ngài quên Yên nhi vẫn còn Lĩnh Nam à.
Hứa Kiều Dung nói:
- Ở địa phương đó không tốt đâu, nên tiếp nàng quay về.
Hứa Tiên gật đầu xác nhận, thầm nghĩ: xem ra phải đi một chuyến tới Lĩnh Nam.
Nhưng vào lúc này Duẩn Nhi thở hồng hộc xông vào cửa:
- Sư thúc, sư phụ... Sư phụ a... Muốn ngươi lập tức đi Lĩnh Nam.
Bỗng nhiên Hứa Tiên đứng dậy:
- Chút tài mọn!
Tay kết kiếm quyết, ngón tay duỗi ra.
Mũi kiếm màu vàng rơi xuống như mưa, những đầu lâu kia sụp đỏ, Quỷ Đầu Đà chưa kịp phát ra tiếng hét thảm đã bị chôn vùi.
Đợi cho bụi mù tan hết, trong rừng rậm xuất hiện khu đất trống hình tròn, ngàn vết kiếm đâm lên mặt đất chính là vận mệnh của Quỷ Đầu Đà.
Vân Yên nói:
- Chỉ là gia hỏa yếu kém, làm gì phải dùng chiêu này.
Thanh Loan quay đầu lại, khí tức lăng lệ biến mất, cắn chặt hai hàm răng trắng ngà làm ra vẻ khó chịu:
- Bởi vì thật sự là quá đáng giận.
Vân Yên vỗ tay một cái nói:
- Chuyện đã giải quyết, ăn gì đây?
Thanh Loan bất đắc dĩ nói:
- Tiểu thư, không phải ngươi đã tích cốc rồi sao?
Vân Yên nắm tay nói:
-Mục tiêu của bổn tiểu thư là ăn hết mỹ thực ở Lĩnh Nam một lần, ngươi không cần nhiều chuyện, mau mau xuất phát.
Thanh Loan nói:
- Những thứ gọi là mỹ thực kia, còn thua cả đồ ăn ca ca làm.
Lại thấy Vân Yên ôm bắp chân, vùi đầu vào trong gối thì thầm:
- Dù sao ta cũng bị ném ở nơi này, dù sao ăn béo cũng không có người quan tâm...
Khóe mắt Thanh Loan co giật, vội hỏi:
- Được rồi, được rồi, chúng ta bây giờ rời đi!