Hứa Tiên Chí

Chương 834 : Bên Ngoài Lôi Phong Tháp

Ngày đăng: 11:47 18/04/20


Hồ Tâm Nguyệt nói:



- Trước đó cũng đã hứa rồi mà.



Hứa Tiên nhìn quanh, trên mặt Tiểu Thanh Ngao Ly Tiểu Thiến đều có ý quyết tuyệt.



Ngày mai chính là thanh minh!



- Ăn cơm trước đi!



Hứa Tiên nói như vậy làm mấy người Tiểu Thanh im lặng, hắn không tự giác nói:



- Dưỡng đủ tinh thần mới có khí lực đánh nhau!



Rồi sau đó hắn tự mình xuống bếp làm đầy bàn thức ăn, còn lấy một ít Hoàng Lương Nhưỡng uống một chén với các nàng, nói muốn muốn khai chiến phải bổ sung linh lực.



Rượu uống qua nửa đêm, Hứa Tiên không ngừng mời rượu, trong lời của hắn nói như có ma lực, các nàng không thể tự chủ mà đồng y, không tự chủ mà uống cạn, lúc này say bất tỉnh nhân sự, bị Hứa Tiên đặt vào trong phòng.



Hứa Tiên ngồi ở bên giường, ôn nhu nhìn các nàng như đang ngắm trân bảo.



Hồ Tâm Nguyệt kiệt lực bảo trì thanh tỉnh, nhìn qua Hứa Tiên nói:



- Hứa Tiên, ngươi...



- Ngủ đi, ngủ đi.



Hứa Tiên nói nhỏ, sâu trong thần hồn Xá Lợi Tử thả ra thần quang vô hình.



Hồ Tâm Nguyệt mơ mơ hồ hồ nhìn thấy hắn đứng dậy, cuối cùng nhìn qua các nàng, quay người đẩy cửa mà đi, nàng cũng nhịn không được nữa, chìm vào sâu trong giấc ngủ.



Hứa Tiên đóng kỹ cửa phòng, lại bố trí trận pháp, lại đi ra ngoài mái hiên, nhìn qua từng giọt nước từ mái hiên rơi xuống.



Năm nay thanh minh vẫn là mưa tầm tã.



Hứa Tiên lấy một cây dù giấy ra, chậm rãi biến mất trong màn mưa mông lung.




- Nương tử, ta đến!



Trong ánh mắt Hứa Tiên thì Lôi Phong Tháp phát ra hào quang tráng lệ chói mắt, hàng tỉ đạo phù văn chập chờn, trên Lôi Phong Tháp còn có một tầng phật tháp màu vàng.



Bạch Tố Trinh đang ngồi thiền bừng tỉnh lại, đứng lên nói:



- Quan nhân!



Hứa Tiên hít sâu một hơi, muốn mở cửa tháp phủ đầy bụi, Dương Tiễn ngăn cản ở trước mặt hắn:



- Dừng bước a, Hứa Tiên!



Hứa Tiên ôn hòa nói:



- Dương huynh, đã lâu không gặp, thỉnh nhường đường cho ta, cho ta nhìn thấy nương tử lại ôn chuyện với ngươi.



Nhưng Dương Tiễn giống như pho tượng bất động, khi hắn ở Hàng Châu cũng tận mắt nhìn thấy Hứa Tiên cùng Chúc Dung tranh đấu hôm qua, trong lòng của hắn phi thường hiểu rõ, tuy hắn còn cách Thiên Tiên nửa bước xa, nhưng đừng nói là nửa bước, cho dù chỉ một tấc cũng là chênh lệch cực lớn.



- Thủ hộ tháo này là chức trách của ta, muốn tiến vào tháp thì bước qua thi thể của ta đi.



Hứa Tiên nhẹ nhàng nhíu mày, giống như lâm vào khó xử, nhưng hắn vì chống cự áp bách trên bầu trời mà phóng thích lực lượng bàng bạc, nhưng lại làm cho Dương Tiễn có cảm giác như đang gánh cả ngọn núi.



Cổ lực lượng này không phải là linh lực đơn thuần, mà là Hứa Tiên dung hợp toàn bộ tinh khí thần, thậm chí là lĩnh ngộ Thiên Đạo, cũng bởi vì Dương Tiễn cách Thiên Tiên chỉ có nửa bước xa, mới càng cảm giác rõ ràng như vậy, chỉ trong một lát này hắn đổ mồ hôi như mưa.



Khiếu Thiên khuyển từ trong hư không nhảy ra, nói:



- Hứa Tiên, ngươi phải nghe lời a, lão đại ta cũng là muốn tốt cho ngươi, ngươi cho rằng ngươi thật sự có thể mở Lôi Phong Tháp sao? Đám người trên bầu trời đang nhìn đấy! Lực lượng của Bạch Tố Trinh không nên tồn tại trong thiên địa này, buông tha đi, cũng chỉ là nữ nhân mà thôi, có cần lão đại ta giới thiệu muội tử cho ngươi không, ta thấy nàng cũng có ý với ngươi đấy.



Cho dù là dưới áp bách như núi, Dương Tiễn cũng mở con mắt thứ ba ra trừng Khiếu Thiên khuyển.



Khiếu Thiên khuyển co cổ lại, tiếp tục nói:



- Ngươi thật sự không bỏ xuống được, còn có thể thường tới thăm nàng mà. Một khi bước ra một bước này, tất cả xem như xong.