Hứa Tiên Chí

Chương 836 : Sớm Mai

Ngày đăng: 11:47 18/04/20


Bởi vì trong đó ẩn chứa thiên địa pháp tắc chí cao, đại đạo ba ngàn, tất cả đều không rời khỏi đạo lý -- âm dương ngũ hành!



Hứa Tiên bị quang vũ bao phủ, chư tiên thần phật đều dừng lại, cùng đợi Hứa Tiên phản kích, nhưng chờ lâu không có bất cứ phản ứng nào.



- Chẳng lẽ thành công?



Chư tiên thần phật cùng nghĩ một câu này, nhưng mà nghĩ lại thủ đoạn như vậy trong thiên địa không có mấy người thừa nhận được, Hứa Tiên hiển nhiên không ở trong đó.



- Vừa mới vượt qua đại thiên kiếp lại hủy trong tay chúng ta.



- Quan nhân!



Bạch Tố Trinh nghẹn ngào kêu lên đầy sợ hãi.



Quan Thế Âm Bồ Tát nói:



- Yên tâm đi, hắn không có vì dạng công kích này mà vẫn lạc đâu.



Ngón tay chỉ qua màn sáng.



- Ngươi nhìn!



Vừa dứt lời thì tất cả tiên phật đều cảm thấy không đúng.



Tốc độ dòng xoáy linh lực chuyển động chậm lại, mặc cho tiên phật thúc dục như thế nào cũng không thể cải biến, kinh hãi mất sắc:



- Đây là chuyện gì?



Trận pháp này không cách nào phá mới đúng.



Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn dòng xoáy biến mất, hiện tại bọn họ cũng không cách nào ngăn cản Hứa Tiên bỏ chạy. Nhưng Hứa Tiên không có ý này, thân hình hắn vẫn bị hào quang bao phủ như trước, nhưng mà đám hào quang này đang mất đi điều khiển, biến thành ngũ hành linh lực cơ bản nhất, quang cầu đông kết kia đang biến mất.



Bỗng nhiên có rất nhiều đồ vật từ quang cầu rơi xuống, có đao thương kiếm kích, cũng có la bàn bình phong, đủ đồ vật kỳ quái.



Một tiên nhân cả kinh kêu lên:



- Đó là A Nan Kiếm của ta!



- Ai nha, Ngũ Vân Khóa Tiên Bình của ta!



Đúng là pháp bảo bọn họ dùng để công kích Hứa Tiên, giờ phút này tất cả mất đi khống chế, từ trên bầu trời rơi xuống, bọn họ từ bản năng cảm thấy bất an.



Trong quang cầu, bỗng nhiên Hứa Tiên mở hai mắt ra:



- Thiên Địa Vô Dụng!



Dùng quang cầu làm trung tâm, cảnh tượng chân thật hiện ra bốn phía, thay thế vũ trụ ngân hà, cho đến khi hiện ra cảnh mưa bụi của thành Hàng Châu.



Nhưng chư tiên thần phật vẫn còn, hơn nữa không có bị tổn thất gì cả, bọn họ nghĩ Thiên Tiên quả nhiên không phải chuyện đùa, cần nghĩ biện pháp khác ứng đối, chợt bọn họ cảm thấy thiên địa mất đi toàn bộ linh lực, thậm chí là linh lực trong người bọn họ biến mất, bị khóa chặt.




Quay đầu lại nhìn Cửu Thiên Huyền Nữ nói:



- Không cần do dự, tiếp tục như vậy ma niệm của ngươi sẽ nặng hơn.



Trên mặt của Cửu Thiên Huyền Nữ hiện ra một tia giãy dụa, giống như quyết định gì đó, quay người đưa lưng về phía ngọc thạch, lấy Vong Xuyên chi thủy ra uống sạch.



Chuyện cũ mây khói, đều đã tan biến.



Bạch Tố Trinh kêu lên:



- Quan nhân!



Tâm tâm tương ánh, nàng cũng cảm nhận được Hứa Tiên không ổn.



Bỗng nhiên Quan Thế Âm Bồ Tát mở miệng nói:



- Ngươi muốn cứu hắn sao?



Vẻ từ bi trên mặt của nàng vĩnh viễn không biến đổi, giống như đang cứu rỗi thần phật.



Bạch Tố Trinh lại cảm thấy một tia hàn ý thật sâu, nàng giang hai tay ra, cầm lấy ban thưởng của Quan Thế Âm Bồ Tát, nhìn qua Hứa Tiên và nhìn qua giao giọt nước trong tay, giọt nước đang lưu chuyển hào quang bảy màu.



Quan Thế Âm Bồ Tát nói:



- Vật ấy tên là Sớm Mai, sẽ giúp ngươi tiêu trừ ma niệm, tìm được bản thân của mình.



Con mắt tối đen của Bạch Tố Trinh nói:



- Ăn cái này vào, ta sẽ biến mất?



Nàng đang ẩn nấp trong nội tâm của Bạch Tố Trinh, bao hàm toàn bộ dục niệm và khát vọng của Bạch Tố Trinh, là dã tâm căn bản lớn nhất của con người, chỉ cần có dã tâm sẽ có khát vọng.



- Đúng, trừ phi cam tâm tình nguyện, nếu như ai ép ngươi cũng không được, ngươi nguyện ý làm như vậy sao?



Rốt cuộc Hứa Tiên không cách nào bình yên đứng trên đỉnh Lôi Phong Tháp, quỳ một chân trên đất, phun ra một ngụm máu tươi, nhưng tuyệt đối không buông tha, hắn thả người đi vào chân trời, lại mở cung thần ra lần nữa.



Mặc dù ngân hà đảo ngược cũng không cải biến được quyết ý của hắn.



Ba vị Thiên Tiên cũng hiện ra thần sắc nghiêm trang, không dám có chút khinh thường nào.



Lúc này phật quang bên ngoài Lôi Phong Tháp đã biến mất hết, một đóa hoa sen vàng kim từ trong tháp hiện ra, nụ hoa tách ra, Bạch Tố Trinh đứng ở trong đó, nhìn qua Hứa Tiên trên bầu trời, nói:



- Đủ rồi, quan nhân, đã đầy rồi!



- Nương tử?



Mặc dù cách nhau một đoạn nhưng mà tâm của bọn họ đã ở bên nhau, cảm nhận được tình ý trong nội tâm.