Hứa Tiên Chí

Chương 842 : Đối Đãi Ngày Sau (Đại Kết Cục)

Ngày đăng: 11:47 18/04/20


Tháp cao như vậy, trong nháy mắt cũng chỉ còn lại có Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh hai người, rốt cuộc Hứa Tiên cũng hiểu tại sao mình là người giữ cửa, bởi vì hắn đã thành đệ nhất cường giả thế giới! Hắn lại nhìn qua Bạch Tố Trinh, được rồi, là thứ hai!



Bạch Tố Trinh kỳ quái phát hiện quan nhân cuồng khí phách thế bỗng nhiên uể oải, nhất định là quá mệt mỏi a!



Hứa Tiên nhìn qua cánh cửa đi thông tới thế giới khác, trong lòng của hắn không thể chờ được, hận không thể cùng đi theo đám Thiên Tiên kia, đi thăm dò thế giới không biết rõ kia.



Một bàn tay trắng như ngọc kéo áo của hắn, nói:



- Quan nhân.



Hắn dời ánh mắt khỏi cánh cửa, nhìn qua dung nhan tuyệt mỹ kia, lập tức trở thành thứ hấp dẫn hắn thật sâu.



Đây mới là thế giới của ta!



Hứa Tiên nghĩ như thế, mỉm cười nói:



- Nương tử, chúng ta về nhà đi!



- Ngươi là ai là nương tử đó?



Một âm thanh trầm thấp từ sau lưng của Bạch Tố Trinh truyền đến.



Hứa Tiên ngạc nhiên, chỉ thấy một Bạch Tố Trinh áo đen từ sau lưng Bạch Tố Trinh đi ra, mang thần thái khác biệt so với Bạch Tố Trinh, con ngươi ngâm đen sáng ngời hữu thần nhìn qua Hứa Tiên.



Bạch Tố Trinh cũng giật mình, quay đầu nhìn qua gương mặt giống như đúc mình:



- Lúc nào?



Hư ảnh luôn dây dưa với nàng, không còn là ảo giác trong tâm linh nữa, mà là thật sự xuất hiện ở trước mặt nàng.



U ảnh hóa thành Bạch Tố Trinh dò xét bản thân mình, đắc chí vừa lòng nói:



- Như vậy thuận tiện hơn nhiều, quần áo đen vẫn đẹp hơn, từ hôm nay trở đi, các ngươi gọi ta là Hắc Tố Trinh!



Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh hai mặt nhìn nhau, trên mặt hiện ra thần sắc cổ quái, không hẹn cùng nói:



- Hắc Tố Trinh! Cái tên thật kỳ quái!



Sắc mặt Hắc Tố Trinh phát lạnh, cánh tay dùng sức ôm cổ Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh:



- Lại dám nghi vấn tên của ta, cho các ngươi biết rõ thế nào là mạnh yếu, các ngươi đều thuộc về ta, ha ha ha ha ha!



Hứa Tiên nhìn Bạch Tố Trinh nói:



- Nương tử, thì ra bản tính của ngươi cũng ác liệt như vậy!



Sắc mặt Bạch Tố Trinh đỏ lên, nói:



- Đừng... Đừng như vậy, ta... Lúc nào...



Không biết có phải hắc ám trong lòng tróc ra hay không, bộ dáng luống cuống của nàng còn đơn thuần hơn trước kia.



- Ác liệt!



Thần sắc Hắc Tố Trinh nhìn qua Hứa Tiên một cái, nói:



- Trước kia ngươi không có nói như vậy nha!



Học theo âm thanh của Hứa Tiên, thâm tình nói:



- Ta thích nàng như vậy!



Rồi sau đó hung hăng chất vấn:



- Những lời này là hư tình giả ý dỗ ngọt có đúng không?



Hứa Tiên nói:



- Ta không cần phải nói cái gì với nữ nhân kẹp cổ ta.



- Chỉ bằng loại nam nhân trêu hoa ghẹo nguyệt như ngươi, lại dám nói chuyện với ta như vậy!



- Gặp được nữ nhân như ngươi, nam nhân đều muốn trêu hoa ghẹo nguyệt! Khục khục, từ hôm nay trở đi, ngươi gọi là nương tử số hai!



- Nương tử số hai! Đây là xưng hô quỷ quái gì!



Hắc Tố Trinh dùng hai tay kéo cổ của Hứa Tiên.



Kết quả là, nhưng Thiên Tiên kia rời đi, lập tức biến thành sân khấu hai phu thê cãi nhau.



Bạch Tố Trinh vuốt vuốt tóc xanh, thở dài một hơi, cảm giác ấm áp hơn nhiều, tất cả đều biến mất không thấy gì nữa.



Bên ngoài Đâu Suất Cung, thần phật đầy trời đau khổ chờ đợi, chợt thấy Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh hai người hiện thân trước cửa cung, Hắc Tố Trinh cãi nhau với Hứa Tiên xong, đã trở lại bóng dáng của Bạch Tố Trinh. Mà một quả Âm Dương bàn treo bên hông Hứa Tiên lại không cách nào thu vào trong công đức ngọc bài, chính là tinh không chi môn mà tất cả Thiên Tiên hợp lực tạo thành, thu nhỏ thành hình dáng này.



Văn Thù Bồ Tát chắp tay trước ngực thi lễ nói:



- Hứa thí chủ, xin hỏi đạo tổ phật tổ ở đâu, Đại Tự Tại Thiên Ma CHủ ở đâu? Chư vị Thiên Tiên ở đâu?



Ba vấn đề này là nghi vấn trong lòng của thần phật.



Hứa Tiên cũng không giấu diếm, đem chuyện trong nội cung nói rõ mười mươi, cũng không quản khỉ gió bọn họ tin hay không tin, liền dẫn theo Bạch Tố Trinh cáo từ rời đi.



Nhưng rất nhiều tiên phật đều kinh hãi, hiển nhiên những Thiên Tiên này rời đi lại không có nhắn nhủ cái gì. Bọn họ xoay đầu lại chỉ có thể tìm Hứa Tiên, Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh đã sớm biến mất vô ảnh vô tung.



Ở trước cửa chính, Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh dắt tay cùng đi, trong môn ẩn ẩn có âm thanh quen thuộc truyền ra.



Cánh cửa mở ra, Hứa Tiên cười nói:



- Ta trở về!



Ngao Ly kinh hỉ ngẩng đầu, hóa thành một đạo bạch quang, xẹt qua Hứa Tiên, nhào vào trong ngực Bạch Tố Trinh sau lưng Hứa Tiên, hét lớn:



- Bạch tỷ tỷ!



Tiểu Thanh Tiểu Thiến các nàng cũng vây quanhBạch Tố Trinh, bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận hỏi đã xảy ra chuyện nào, con mắt không thèm nhìn qua Hứa Tiên!



Hứa Tiên cơ hồ muốn hoài nghi có phải phép thuật tàng hình của mình tăng cấp lên như vậy, mới làm cho các nàng không nhìn thấy mình, Bạch Tố Trinh quăng ánh mắt hỏi thăm, Hứa Tiên tỏ vẻ bất đắc dĩ buông buông tay, ngồi ở hành lang, bình yên nhìn qua các nàng.



Mi tâm Tiểu Thiến nhíu một cái, ôm lấy Hứa Tiên bên cạnh, nói khẽ:



- Tướng công.



Một tiếng thở nhẹ này, lại làm sân nhỏ yên tĩnh lại.



Ngao Ly cắn răng nói:



- Tiểu Thiến là phản đồ, hừ, phản đồ!



Hồ Tâm Nguyệt quay đầu, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc như phát hiện đại lục mới:



- Ồ, vừa rồi không phát hiện, thì ra nơi này còn có một vị Thiên Tiên đại nhân, thất kính thất kính, Thường Hi còn không mau dâng trà, chọc giận người ta hậu quả không tưởng tượng nổi đâu.



Thường Hi ứng một tiếng, vội vàng bưng trà, Tiểu Thanh đã bưng trà đến, dâng lên trước mặt Hứa Tiên, trên mặt có chút tức giận.



Hứa Tiên một tay nắm vòng eo mềm mại của Tiểu Thiến, một tay tiếp nhận nước trà, phẩm một ngụm, lắc lắc đầu nói:



- Không được không, trà này không có độc.



Bỗng nhiên ra tay đem Tiểu Thanh ôm vào trong ngực, hôn lên bờ môi của nàng thật sâu.



Tiểu Thanh giãy giụa không được, cũng không muốn giãy giụa, trong đôi mắt có một tầng hơi nước, nàng vốn là người cực kỳ thẹn thùng, tuyệt đối không chịu ở trước mặt người khác thừa nhận quan hệ với Hứa Tiên, lúc này ở trước mặt bao người lại dùng hết khí lực toàn thân ôm lấy Hứa Tiên.



Bạch Tố Trinh đã che mắt của Ngao Ly lại, Ngao Ly bất mãn muốn đẩy ra, lại cảm giác bàn tay như sắt đá, vững như bàn thạch, thở phì phì nói:



- Có cái gì không dậy nổi!


Tiểu thái giám vẻ mặt đau khổ nói:



- Nương nương, tiểu nhân vừa bị ngăn ở cửa cung, tin tức không truyền ra ngoài được.



Thái hậu nương nương chán nản ngồi xuống:



- Tốt cho Phan Ngọc!



Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình một ngày kia lại phải nhờ Nhu Gia đi cầu tình, thực sự càng nghĩ càng hiểu, vương triều Chu gia đại thế đã mất. Những ngày này khi Phan Ngọc chiến thắng quay về, đại thần trong triều đã có hơn phân nửa quy hàng Phan gia, người âm thầm vụng trộm nhiều vô số kể, một thanh lợi kiếm đang treo lên đầu hai nhà Chu Doãn, chẳng biết lúc nào sẽ biến thành máy chảy thành sông.



Tiểu hoàng đế mở to hai mắt nhìn qua màn này, nhìn qua bọn cung nữ thái giám kinh hoàng, nhận thức cảnh tượng vương triều bị diệt, nhưng hắn chẳng những không cảm thấy sợ hãi, trong nội tâm lại sinh ra cảm giác hiểu ra, lẳng lặng hiểu rõ hưng suy biến ảo của thế gian, sinh tử thoải mái, một tia linh lực yếu ớt đang lưu động trong cơ thể.



Người trong hoàng cung ăn bữa nay lo bữa mai, thời điểm ngủ thực bất an ngủ, thân đang ở trong gió lôc, nhưng tiểu hoàng đế vô cùng bình tĩnh, hắn cũng không che dấu chuyện mình tu đạo, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, dùng một loại giọng diệu thành thục không phù hợp với tuổi của mình, nói:



- Mẫu hậu không cần sầu lo, ngươi, ta, tỷ tỷ sẽ không có việc gì, hết thảy sẽ trôi qua thôi.



Trong nội tâm thái hậu nương nương buồn khổ rơi lệ:



- Ngươi đứa nhỏ này, còn chưa hiểu nhân tâm hiểm ác.



- Ngộ tính của ngươi vượt qua dự kiến của ta, rất tốt!



Tiểu hoàng đế được nghe được âm thanh này, đột nhiên đứng lên, kinh hỉ nói:



- Sư phụ!



Thân ảnh Hứa Tiên từ hư hóa thật, nói:



- Ngươi đã gọi ta một tiếng sư phụ, vậy thì đi theo ta, vấn đỉnh đạo trường sinh!



- Ân!



Tiểu hoàng đế trịnh trọng gật đầu, cúi đầu xuống phát hiện long bào óng ánh đã đổi thành một thân đạo bào.



Thái hậu nương nương bắt lấy tay của hoàng đế:



- Đợi một chút, hoàng nhi, chẳng lẽ con muốn bỏ ta mà đi, Hứa Tiên, ngươi rốt cuộc muốn làm gì mẫu tử chúng ta.



Hứa Tiên nói:



- Nương nương có cả đời phú quý, Nhu Gia sẽ tận hiếu với người, chỉ là đường của bọn họ còn dài!



Sau gần tháng, một đạo chiếu thư bố chiếu thiên hạ, hoàng đế bệ hạ tự nhận đức hạnh chưa đủ, thích thú đem ngôi vị hoàng đế nhường lại cho Đại tướng quân Phan Ngọc, Đại tướng quân liên tục khiêm nhượng rồi tiếp chỉ, đăng cơ xưng đế, phong Nhu Gia làm hoàng hậu.



Ngày đó trong thành Trường An, có vô số người thấy tận mắt một con kim long vờn quanh hoàng thành, rơi vào trong hoàng cung, chứng tỏ đã thay đổi thiên hạ, khiến cho thế nhân kính phục, âm thanh phản đối ít đi.



Phan Ngọc vặn gãy bút lông sói:



- Mang thai!



Rồi sau đó giống như không có gì xảy ra, đem đoạn bút ném xuống, nhưng đã không tiếp tục viết.



Hứa Tiên nói:



- Đúng vậy a, lần trước ta không phải nói cho nàng biết sao? Nhờ có nó mới vượt qua cửa ải này.



Nàng đã phong Hứa Tiên làm hộ quốc công, thời điểm này đang cùng Phan Ngọc thương nghị vận mệnh của quốc gia, nhưng trong đầu của Phan Ngọc lúc này đang bồi hồi hai chữ kia, bị Hứa Tiên nói làm tỉnh lại, nói ra:



- Thời điểm không còn sớm, trẫm muốn đi ngủ.



Hứa Tiên nói:



- Sớm như vậy!



Phan Ngọc nói:



- Tối nay xin mời Hứa ái khanh cùng trẫm cùng trò chuyện qua đêm.



Bỗng nhiên Hứa Tiên hiểu ý, cười ôm lấy Phan Ngọc, nói:



- Thần tuân chỉ.



- Các ngươi không được phép gạt ta!



Thân ảnh Nhu Gia công chúa nhỏ nhắn xinh xắn xuất hiện ở ngoài cửa, vẻ mặt không cam lòng nhìn qua bọn họ.



Hứa Tiên cùng Phan Ngọc cùng thở dài.



Huyền Ky đạo quang, Ngư Huyền Ky cũng đang xem mạch cho Bạch Tố Trinh, cũng kỳ quái hỏi:



- Ngươi không tự biết được sao? Hơn nữa các ngươi tu hành là bói toán, loại chuyện này cần gì hỏi ta.



Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh nhìn nhau, Bạch Tố Trinh ngượng ngập nói:



- Nhưng mà đã qua mấy tháng rồi.



Bụng của nàng vẫn trơn nhẵn như luc ban đầu, không có chút bộ dáng hoài thai.



Ngư Huyền Ky nói:



- Các ngươi cũng không phải phàm nhân, đương nhiên không có khả năng hoài thai chín tháng.



Hứa Tiên vội hỏi:



- Đại khái cần bao nhiêu thời gian mới sinh ra?



Nhưng hắn đã chuẩn bị tâm lý thật lớn, đang chuẩn bị làm phụ thân.



Ngư Huyền Ky nói:



- Để ta suy tính một chút.



Nàng yên lặng bấm đốt ngón tay một phen, sắc mặt cổ quái, sau đó bình tĩnh nói:



- Từ tốc độ suy diễn, ít nhất cần ngoài một ngàn năm.



Hứa Tiên nói:



- Một ngàn năm, ngươi không tính sai chứ?



Đứa nhỏ này là tồn tại siêu thoát mệnh số, ngay cả Lậu Tẫn Thông của Hứa Tiên cũng tính không ra, cho nên cầu trợ Ngư Huyền Ky, dùng phương pháp nguyên thủy nhất tính toán.



Ngư Huyền Ky nói:



- Hơn nữa chỉ là đoán chừng đại khái, đứa nhỏ này đồng thời kế thừa lực lượng của hai người các ngươi, chỉ sợ vừa ra đời đã có lực lượng vượt qua vô số tiên phật, kỳ tích thì đương nhiên phải cần thời gian rất lâu rồi.



Tuy trước đó đã có đoán trước, nhưng khi nghe xác định, Bạch Tố Trinh cảm giác mình sắp bất tỉnh, nói như vậy chẳng phải chờ đợi ngàn năm sao?



Hứa Tiên ngược lại thở ra một hơi, cười nói:



- Xem ra tiểu gia hỏa này cũng không vội nhìn thế giới này.



Bạch Tố Trinh nói:



- Như vậy cũng kiên nhẫn chờ thôi.



Hứa Tiên nói:



- Khá tốt chúng ta có thời gian, chờ cũng tốt.



Trong Đâu Suất Cung, một gốc cây đang từ dưới đất chui lên.



Giống như trong câu chuyện cổ tích, vương tử cùng công chúa sinh hoạt hạnh phúc bên nhau.



HẾT.