Hứa Với Em Một Đời Hoa Nở

Chương 1 : Gặp gỡ

Ngày đăng: 14:13 30/04/20


Từng chơi vòng xoay trúng thưởng chưa?



Giải độc đắc trên ấy luôn là một vạch chiếm phần diện tích nhỏ nhất, không soi bằng kính hiển vi thì đổ bạn tìm ra được



Trong mắt của Hà Mạn Mạn, cuộc sống của cô cũng giống vòng xoay trúng thưởng, mỗi ngày đều khác nhau, mỗi ngày đều xoay đến một điểm khởi đầu mới, nhưng lần nào cũng lướt qua giải độc đắc, cứ như cô tuyệt duyên với tất cả giải trúng lớn trên đời



Đến từng tuổi này, lần trúng thưởng may mắn nhất là năm đồng từ thẻ cào may mắn, thêm một lon nước giải khát..



Cô rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, đối với cô, tỷ lệ trúng thưởng tương đương với việc bị sét đánh



Khi nào bị sét đánh trúng khi đó trúng độc đắc



Hà Mạn Mạn rất sợ chết nên không muốn trúng thưởng, càng không muốn bị sét đánh.



Nhưng cô không hề biết, sau gần hai mươi mốt năm xui xẻo, cuối cùng mình cũng bị sét đánh trúng.



Theo đó là một giải độc đắc bọc kèm lựu đạn rơi thẳng xuống đầu mình.



Tuy đối với người ngoài, giải độc đắc” ấy vô cùng hấp dẫn, tựa như “niềm vui trên trời rơi xuống”



Thực ra, ngay từ lần đầu gặp, Hà Mạn Mạn đã cảm thấy anh chàng chỉ có vẻ ngoài đẹp đẽ ấy không tốt lành gì



Tuy áo mũ chỉnh tế toàn hàng hiệu, có lẽ ấn tượng ban đầu sẽ cảm thấy con người này phong độ bất phàm, nhưng nếu biết được anh là một người nhỏ nhen, cực kỳ toan tính, giả tạo, thậm chí không mang một chút đức tính truyền thống tốt đẹp nào của Trung Quốc, chắc đa số đều cảm thấy anh là kẻ mặt người dạ thú



Dù cho gương mặt ấy quả thật khiến người ta đắm đuối



Hà Mạn Mạn không phải là một cô gái yếu đuối, ngược lại còn là một nữ hán tử có tinh thần dũng cảm như liệt sĩ Đông Tồn Thụy chặn lỗ châu mai của kẻ thù và Hoàng Kế Quang xả thân phá lô cốt(1)



Nhưng dù cho cô không tính toán chi li thì tên “thầy giáo” áo mũ chỉnh tề ấy vẫn cứ thách thức giới hạn chịu đựng của cô hết lần này đến lần khác



Nhưng dù có như thế, Hà Mạn Mạn cũng không còn cách nào khác



Biết bao lần trong mơ, cô muốn đào hố chôn sống anh



Không biết bao lần cô hận anh đến mức muốn nhổ sạch răng của mình luôn




Trong thoáng chốc, Hà Mạn Mạn cảm thấy huyết áp của mình lên đến 170! Viết tên anh lên là thuộc về anh à? Lý lẽ hoang đường này ở đâu ra? Sao lại có người đàn ông không biết xấu hổ thế này? Hà Mạn Mạn kiềm chế cơn nóng giận có thể khiến cô đánh chết cái tên đàn ông này, cố gắng đè nén giọng của mình, nhẹ nhàng khuyên nhủ, hy vọng có thể dùng thành ý lớn nhất của mình giành lấy bóng đèn:



“Nhìn anh cả người hàng hiệu, chắc là không tiếc chút tiền xăng dầu đâu nhỉ, anh lái xe ra khỏi siêu thị, rẽ trái ba trăm mét sẽ thấy một cửa hàng kim khí, ở đấy, bóng đèn đêm không hết, cho anh tha hồ chọn.” Chàng trai chỉnh lại gọng kính bằng ngón tay thon thả, nhìn Hà Mạn Mạn: “Ngại quá, thật tình tôi cũng tiếc chút tiền xăng dầu ấy.” Anh chậm rãi đặt bóng đèn vào trong xe đẩy, trước khi đi còn mỉm cười với Hà Mạn Mạn, nói một câu “Sorry”



Chà, một giọng Anh ngữ đậm chất London, khá là chuẩn



Đây là đang khiêu khích cô đúng không? Hay tính là lên mặt? Tôi biết làm sao với cơn tức giận không có chỗ trút của mình đấy? “Đổ! Cầm! Thủ!” Hà Mạn Mạn gằn từng câu từng chữ



Cô tức giận đến nỗi không biết hình dung cảm giác hiện tại của mình thế nào, chỉ cảm thấy cổ họng có vị ngọt, mắt hơi mờ, suýt ọc ra một họng máu uất ức



Nhìn kỹ một bên mặt của người đàn ông ấy, thấy mặt kính của anh ta, hô hô, vốn tưởng anh ta bị cận thị, hóa ra đó là kính không độ, đúng là một tên màu mè!



Nhớ đến tên mà anh ta vừa ký trên hộp bóng đèn...



“Lục Ly!”



Hà Mạn Mạn cắn răng nói, đây chẳng phải là tên của Quốc sư Đại Đường trong bộ phim điện ảnh “Địch Nhân Kiệt - Thông Thiên đế quốc” à, quả nhiên tên người đàn ông này giống y chang với tên hắn, nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ, một con hồ ly đực áo mũ chỉnh tề, điệu đà, ti tiện, đa nghi!



Không phải Hà Mạn Mạn vô cớ sinh sự, tiền điện trong ký túc xá là họ tự thanh toán, bóng đèn tiết kiệm tuy đắt hơn một chút so với loại thông thường, nhưng số tiền điện tiết kiệm được không hề ít, dư sức mua thêm hai cái bóng đèn tiết kiệm nữa



Chính vì tên cực phẩm này, cả phòng đành phải đóng thêm tiền điện.



Cô tức tối mua một bóng đèn thường rồi đón xe buýt về, vốn tưởng sẽ không bao giờ gặp lại tên cực phẩm ấy, dù cho có gặp, Hà Mạn Mạn cũng nhất định kiềm chế lửa giận, cố gắng lơ anh ta đi, sau đó ở phía sau xé nát tẩm mặt nạ lừa dối phụ nữ của anh ta xuống, rồi đem sự cầm thú của anh viết thành sách kể cho mọi người nghe



Nhưng Hà Mạn Mạn không lường trước được, người đàn ông ấy và mình lại giao nhau ở một con đường khác



Đúng là từ một cái bóng đèn dẫn đến một vụ án đẫm máu và nước mắt.



(1) Đổng Tổn Thụy, Hoàng Kế Quang: Anh hùng liệt sĩ thời kháng chiến của Trung Quốc.



(2) Peliken: là một nhãn hiệu bút máy của Đức và các thiết bị viết, văn phòng, nghệ thuật khác



Pelikan là tên người sáng lập.