Hứa Với Em Một Đời Hoa Nở
Chương 43 : Ấm áp
Ngày đăng: 14:13 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thằng khốn! Hạ Tu Dục đứng bật dậy, mang theo cơn giận cuồn cuộn đá một phát vào xương đùi của Khúc Minh, Khúc Minh gào lên một tiếng đau đớn
Dám bắt nạt người của anh em của tao, chán sống rồi chắc? Lục Ly nghe thấy tiếng thét của Khúc Minh, “Còn dám kêu đau?!” Giọng nói của anh lạnh như băng xen lẫn tiếng cười gằn, trông anh vô cùng hung tàn:
“Lúc đánh Mạn Mạn, mày nghĩ em ấy có đau không?” Lục Ly thẳng chân đạp lên ngón tay của Khúc Minh, dí mạnh xuống đất, mười ngón tay liền tim, anh đạp từng ngón một khiến cho Khúc Minh lăn lộn trên mặt đất kêu gào đau đớn.
Khu rừng2nhỏ cách xa ký túc xá nên quanh đó không có đến một bóng người, không ai phát hiện ra mọi thứ ở đây, khiến nó càng thêm yên ắng đến đáng sợ, chỉ có từng tiếng rên rỉ vang lên, khiến cho không khí có vài phần khác thường.
Hạ Tu Dục đá một cú vào mặt của Khúc Minh, nắm tóc cậu ta lôi lên, cảm thấy vẫn chưa hả dạ, lại đầm cậu ta thêm mấy phát nữa.
Mày lại có thể khiến cho Lục Lyra tay đánh người
Thằng nhóc này, tao làm sao mà bỏ qua cho mày được?
Hạ Tu Dục và Lục Ly quen biết nhau từ tấm bé, Hạ Tu Dục lúc ấy đã là một đứa nhóc lỗ7mãng, thích nói chuyện bằng nắm đấm, còn Lục Ly lại rất điềm đạm, chủ yếu là Lục Ly bảo Hạ Tu Dục đánh đầu thì Hạ Tu Dục đánh đó, mỗi lần như vậy, hai người đều phối hợp rất ăn ý với nhau
Nhiều năm trôi qua, Hạ Tu Dục chưa từng thấy Lục Ly thô bạo như vậy!
Mặc dù Lục Ly cũng chẳng thua gì Hạ Tu Dục, cũng là đai đen Taewondo...
Lục Ly muốn dạy dỗ ai trước giờ không cần tự ra tay, chỉ cần dùng cái đầu cũng có thể khiến cho người đó quỳ rạp dưới chân anh xin tha mạng
Gương mặt lạnh lùng vốn quen tao nhã lịch sự của Lục Ly lần này lại như9ngọn lửa bùng lên vô cùng đáng sợ, giống như một con mèo dịu dàng lười nhác thoắt một cái gầm lên, nhe ra chiếc răng nhọn hoắt của mình.
Lần này Lục Ly thật sự nổi giận rồi!
Hai đại thiếu gia, chỉ cần một trong hai người dậm chân một cái, một người có thể rung động cả nền kinh tế ở thành phố A này, người còn lại có thể khiến cho các chính trị gia ở thành phố A phải run sợ
Dưới ánh đèn đường vàng âm u trong Đại học A, hai người họ hệt như hai con dã thú, tay đâm xuyên thịt, chân đạp thấu xương, như muốn tiến thẳng Khúc Minh đến suối Vàng.
Hạ Tu Dục bất5giác nhìn Hà Mạn Mạn, phát hiện đôi mắt cô lờ đờ, như sắp ngất xỉu đến nơi
Anh ta liền ngăn Lục Ly đang đánh người không biết mệt mỏi lại, vội vàng nói:
“Mạn Mạn, đến xem cô ấy trước đã.”
Bình thường, Lục Ly luôn chú ý tới bất cứ phản ứng nào của Hà Mạn Mạn, lần này anh bị cơn giận làm mất lý trí, vì quá quan tâm cô mà suy nghĩ cũng bấn loạn, lời nói của Hạ Tu Dục đã khiến cho Lục Ly tỉnh táo lại
Hà Mạn Mạn như một con mèo bị người ta vứt bỏ, trốn trong góc mệt mỏi muốn ngủ thiếp đi, tóc tại cô rối bời, chiếc đầm dạ hội mà Lục3Ly mua cho cô đã bị thằng khốn Khúc Minh xé nát, vải không đủ che thân, trong ánh mắt Lục Ly đều là sự đau xót và ân hận, anh hận không thể tát vào mặt mình một cái, tại sao không lái xe nhanh hơn nữa..
Cũng may anh kịp thời chạy tới, nếu như chậm thêm một phút giây nào, kết quả ra sao, Lục Ly cũng không dám nghĩ nữa
Hạ Tu Dục đỡ Hà Mạn Mạn lên trước, thế những cánh tay lại bị Lục Ly giữ lại, anh nói: “Để tôi.”
Một câu “để tôi” ấy chưa biết bao nhiêu là tình cảm, biết bao nhiêu là chua xót
Lục Ly sợ hơi lạnh bên ngoài chiếc áo choàng của mình sẽ khiến cô thấy lạnh, anh cởi áo choàng ra, chừa lại bộ Âu phục mang theo nhiệt độ cơ thể anh, dùng chiếc áo khoác quấn lấy Hà Mạn Mạn đã đứng không vững, bể cô lên, đi về phía xe của mình.
Hạ Tu Dục nhìn Lục Ly, khẽ lắc đầu.
Chăm sóc tận tình như vậy, bảo vệ chặt chẽ như vậy, Lục Ly, cậu còn muốn trốn tránh đến khi nào..
Hà Mạn Mạn đang vùi trong lòng Lục Ly, đôi mắt nhắm hờ, yếu ớt lẩm bẩm: “Bỏ tôi ra, cứu tôi với...”
Lục Ly nghe xong, vành mắt liền đỏ ửng, kéo Hà Mạn Mạn vào lòng, ôm cô thật chặt, anh nhẹ nhàng an ủi:
“Không sao rồi, Mạn Mạn, chúng ta về nhà nhé!”
Đây chỉ là một cơn ác mộng, tỉnh lại rồi sẽ tốt thôi, đã không sao nữa rồi, Mạn Mạn, thầy đưa em về nhà...
***
Khi Hà Mạn Mạn tỉnh lại thì đã qua một giờ sáng.
Trong phòng có chút tối, chỉ có cái đèn bàn bên cạnh gói tỏa ra ánh sáng màu cam, nhẹ nhàng phủ lên căn phòng một lớp lụa mỏng
Đồ dùng trong phòng ngủ được trưng bày theo gu riêng của chủ nhân, phong cách đơn giản, màu chủ đạo là trắng đen xám, khiến cho căn phòng vừa rộng rãi vừa tao nhã
Đây không phải là nhà bà ngoại
Đầu Hà Mạn Mạn hơi đau, cố gắng ngồi dậy, nhìn cái chăn màu trắng tinh đang đắp trên người mình, nghĩ mãi vẫn nghĩ không nhớ ra mình đang ở nơi nào, chỉ nhớ tin tức mà mình đã thấy trên diễn đàn của trường, sau đó suýt chút nữa đã bị tên khốn Khúc Minh kia xâm hại rồi sau đó...
Là ai đã kịp thời cứu cô...
Khoan quan tâm là ai đã cứu cô, có thể đưa cô về nhà chăm sóc chu đáo như vậy thì chắc không phải là người xấu
Hà Mạn Mạn có hơi lơ mơ, cô khó chịu cau mày, xoa trán của mình, tựa vào đầu giường một cách mệt mỏi, vẫn cảm thấy có chút bứt rứt khó chịu
Kéo chăn lên xem phát hiện mình vẫn đang mặc bộ váy dạ hội màu tím, chỉ là vài chỗ đã bị xé rách ra, trông có phần thảm hại.
Hà Mạn Mạn thở dài một hơi
Thằng khốn Khúc Minh! Đúng lúc này, cửa phòng ngủ nhẹ nhàng mở ra, ánh đèn ở ngoài hắt vào từ sau lưng Lục Ly
Hà Mạn Mạn nhìn bóng người đang tiến vào, mắt cô nhìn chằm chằm không rời.
Lục Ly tay còn đang cầm ly nước ấm, thấy Hà Mạn Mạn đã thức giấc, anh hơi sững sờ
Hà Mạn Mạn nhìn Lục Ly, miệng cô khô khốc không biết nên nói gì, một lúc sau cô nhẹ nhàng lên tiếng, giọng bé như tiếng muỗi vo ve: “Thầy Lục.”
Lục Ly đến ngồi ở mép giường, đưa ly nước cho Hà Mạn Mạn, ý bảo cô uống chút nước
Hai người không ai nói câu nào, trong phòng đột nhiên yên tĩnh không có bất kỳ tiếng động nào, chỉ có thể nghe thấy tiếng máy hút khói mù vọng từ phòng bếp
Lục Ly mặc áo sơ mi màu trắng hoa văn chìm, tay áo được anh xắn ngay ngắn đến khuỷu tay, dường như từ lúc về đến giờ, vì mải chăm sóc cho Hà Mạn Mạn mà chưa kịp thay quần áo
Hà Mạn Mạn đưa hai tay nhận lấy ly nước, ly nước mang theo hơi ấm của Lục Ly được cô nắm chặt trong tay
Lục Ly lên tiếng, giọng trong như dòng suối ấm áp bao phủ lấy cả căn phòng: “Em cảm lạnh rồi, lúc nãy đo nhiệt độ cơ thể thấy có hơi sốt, lát nữa uống một viên thuốc hạ sốt, đi tắm nước nóng khử lạnh, thầy đã mở sẵn nước cho em rồi.” Hà Mạn Mạn cứ thể gật đầu, trông vô cùng ngoan ngoãn
Lục Ly nhoài người về trước, Hà Mạn Mạn sững người, theo bản năng nhanh chóng né người về phía sau để tránh..
Lục Ly nhìn phản ứng của Hà Mạn Mạn cũng ngẩn người mất mấy giây, anh không nói gì cả, cầm hộp thuốc trên đầu giường
Bây giờ thì đến lượt Hà Mạn Mạn ngẩn ra, cô cắn chặt môi, tay trong chăn siết thành nắm đấm
Lục Ly xé một viên thuốc đưa cho Hà Mạn Mạn, Hà Mạn Mạn cầm lấy thuốc, uống một ngụm nước để nuốt trôi.
Yên tĩnh đến khó xử, Hà Mạn Mạn cười gượng.
Lục Ly đứng dậy, mép giường lúc nãy lún xuống do bị anh ngồi lên nhanh chóng bằng phẳng trở lại
Hà Mạn Mạn dõi theo Lục Ly đi ra ngoài, không lâu sau đã nghe thấy tiếng đẩy cửa trượt, tiếp theo là tiếng bước chân càng lúc càng gân.
Hà Mạn Mạn thấy Lục Ly đi vào, cầm theo một bộ quần áo đặt ở cuối giường, áo sơ mi vải đay trắng cùng với một cái quần thể thao
Lục Ly nhìn bộ quần áo, nói: “Chỗ thầy không có đồ vừa với em, em cứ mặc tạm bộ này, sáng mai thầy gọi Hạ Tu Dục mang đồ đến cho em sau.” Dừng một lát, Lục Ly chợt nhớ ra, mặt vẫn lạnh lùng không chút biểu cảm nói: “Thầy đã gọi điện cho người nhà em, nói tối nay em ở lại ký túc xá, hôm nay em cứ nghỉ lại nhà thầy, phòng tắm ở phía bên tay trái.” Lục Ly có phần lạnh lùng, nói xong liền quay người bỏ đi
Trong mắt cô, dù dưới ánh đèn vàng ấm áp, cũng không thể khiến bóng lưng anh dịu dàng hơn được
Hà Mạn Mạn nhìn đường nét cứng cáp phía sau lưng của Lục Ly, cô cắn môi, chợt khàn giọng cất tiếng gọi:
“Thầy Lục, đợi chút ạ!”
Nghe tiếng cố gọi, Lục Ly cũng chẳng quay người lại, anh đứng ở đó, lưng hướng về phía cô, chân đã ngừng lại, giống như là chờ xem Hà Mạn Mạn nói gì, không ngờ Hà Mạn Mạn lại vén chăn lên, chân trần bước khỏi giường, vòng | tay ôm lấy eo anh từ phía sau
Khuôn mặt nhỏ dán vào lưng anh, rất nhanh, mùi hương trên người Lục Ly đã lan tỏa xung quanh Hà Mạn Mạn.
Lục Ly ngẩn người, anh cúi đầu nhìn đôi tay đang ôm chặt lấy eo mình, không một chút chống trả.
Trong phòng chỉ có một chiếc đèn bàn nhỏ trên đầu giường đang phát ra ánh sáng dịu dàng, ánh đèn chiếu sáng một góc giường, khiến người ta cảm thấy vô cùng ấm áp và hạnh phúc
Cách trang trí lộng lẫy nhưng đơn giản, mang đến cảm giác đang trong vương quốc của truyện cổ tích
Chàng trai trong phòng dáng người cao ráo, mặt mũi tuấn tú, thế nhưng trên gương mặt lại mang đầy sự đấu tranh lẫn khó xử
Cô gái dáng người nhỏ nhắn xinh đẹp đang vùi mặt vào lưng của Lục Ly, hai người ôm nhau như vậy khiến cho người khác không khỏi ngưỡng mộ.
Chất giọng buồn buồn của Hà Mạn Mạn vang lên sau lưng, âm thanh mềm mại chạm thẳng đến tim của Lục Ly, nhiệt độ cơ thể của cô như xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng tang, khiến anh khẽ rùng mình.
“Thầy Lục, em sai rồi..
Em không nên hành động thiếu suy nghĩ như vậy.” Lục Ly nhìn chằm chằm vào ánh đèn chói mắt bên ngoài phòng, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Em buông tay ra trước đi.”
Cô đột nhiên lắc đầu: “Em không buông!” Hà Mạn Mạn đột nhiên la lên, bàn tay ôm eo anh càng siết chặt hơn.
Lục Ly khẽ cắn răng không nói, để mặc cho Hà Mạn Mạn tiếp tục ôm, mặt anh đỏ bừng lên
Hà Mạn Mạn ôm chặt như vậy làm cho Lục Ly cảm nhận rõ từng đường cong cơ thể của một cô gái.
Hà Mạn Mạn đứng sau lưng Lục Ly, mặt càng đỏ hơn, không biết là bởi vì xấu hổ hay vì sốt, cô chỉ biết sau chuyện ngày hôm nay, cô không thể chờ đợi thêm, càng không thể đem tất cả hy vọng của mình gửi gắm vào chiếc bút máy Parker mà cô tặng anh, cô muốn tự mình nói ra, không cần biết kết quả sẽ thế nào.
Cô sắp điên rồi, cô bắt đầu bất chấp!
Cô không quan tâm gì mà tình yêu thầy trò là sai trái, cũng chẳng thèm để ý tới định kiến của xã hội, càng không quan tâm đến những lời chửi mắng trên diễn đàn trường đại học A, Hà Mạn Mạn trước nay vốn chẳng hề quan tâm mấy thứ ấy!
Hà Mạn Mạn liếm đôi môi khô khốc của mình, nhẹ giọng nói:
“Thầy, em từng bước tiến về phía thầy, thầy không nhìn thấy sao? Tại sao lại cứ tránh né em? Em đã làm sai điều gì khiến thầy không vui? Không phải đã nói sẽ là người thân của nhau rồi sao...” Hà Mạn Mạn cảm nhận rõ được người Lục Ly cứng đờ khi nghe những lời này, cô khịt mũi, cố nén cảm xúc lại, tiếp tục nói:
“Thầy, em thích thầy, em không quan tâm người khác nghĩ gì, em chỉ quan tâm thầy nghĩ gì mà thôi
Thầy không thích em cũng được, nhưng đừng tránh né em nữa...”
Giọng Hà Mạn Mạn nghẹn ngào, buồn bã đứng sau lưng Lục Ly, cô sụt sịt khịt mũi
Lục Ly cảm nhận được lưng mình đã ướt đẫm nước mắt của cô, lòng anh thắt lại, gọi nhẹ một tiếng:
“Mạn Mạn...” Anh không ngờ rằng Hà Mạn Mạn sẽ nói những lời này với mình, càng không ngờ Hà Mạn Mạn lại tỏ tình với anh ngay lúc này...
Trong lòng anh rất vui, hạnh phúc vỡ òa, nhưng nghĩ đến những gì Hà Mạn Mạn phải chịu đựng, anh lại cảm thấy thật bất lực, anh có thể bảo vệ cô cho đến khi tốt nghiệp, anh cũng có thể bảo vệ cổ cả đời này, thế nhưng Hà Mạn Mạn là kiểu người chịu núp dưới sự che chắn của anh sao? Chỉ cần nhìn biểu hiện của cô trong lễ kỷ niệm thành lập trường, Lục Ly đã có thể chắc chắn, cô tuyệt đối không phải kiểu con gái như thế.
Lục Ly nhẹ nhàng thoát ra khỏi vòng tay của Hà Mạn Mạn, quay người lại nhìn gương mặt nhỏ nhắn vì kích động và sốt cao mà đã đỏ bừng lên của cô, trên mặt còn vương vài giọt nước mắt, Lục Ly thở dài một tiếng, bất chợt bế Hà Mạn Mạn lên.