Hứa Với Em Một Đời Hoa Nở
Chương 62 : Cứu rỗi
Ngày đăng: 14:13 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong phòng truyền đến tiếng trò chuyện rộn ràng của Lục Ly và bà ngoại
Thoắt một cái cô đã mất hết ý chí và quyết định bỏ cuộc, không nấu tiếp nữa
Cô rón rén bước đến cửa phòng bếp lắng nghe hai người đang nói gì.
“Thầy Lục, đây, xin mời uống trà.” Bàn tay bà ngoại khép lại đưa ra tỏ ý mời, đồng thời chỉ vào chén trà kungfu (1) trước mắt.
Lục Ly gật đầu chậm rãi, những ngón tay thon thả nhẹ nhàng nâng chén bày trà tỏ sự lễ phép, anh cười nói: “Bà ngoại, hôm nay cháu đến nhà thăm hỏi không phải với thân phận thầy giáo, bà không cần khách sáo như thế.” Không phải với thân phận thầy giáo? Nghe Lục Ly nói thế, bà ngoại cười thẩm, hắng giọng, nhìn Lục Ly đi thẳng vào3vấn đề mà không chút e dè, bà càng nhìn càng cảm thấy hài lòng, phong độ ngời ngời, khí thể không thua kém chút nào so với ông ngoại Mạn Mạn năm xưa
Lục Ly nói tiếp: “Cháu là vai dưới, bà ngoại gọi tên cháu là được.” Lục Ly hoàn toàn không một chút bấn loạn, khí thế khác hẳn người thường nhưng vẫn giữ được sự tôn trọng chừng mực đối với người vai trên.
Hà Mạn Mạn núp trong bếp nghe lén một cách trắng trợn, còn cười đắc ý.
Dù bà ngoại năm xưa chỉ là một hoa khôi làng, nhưng cũng là một bông hoa có trí thức, có giáo dục, có lý tưởng, hoàn toàn khác với các hoa khôi làng tầm thường khác
Chỉ nghe bà ngoại dùng một dáng điệu tương đối tự tin, nâng chén trà trong0tay nhấp một ngụm, nói: “Vậy thì bà sẽ không khách sáo nữa, gọi cháu là Tiểu Lục được chứ.”
“Bà ngoại xin cứ tự nhiên.”
Lục Ly vừa dứt lời, cảm thấy bà ngoại ngây người ra, dường như chưa kịp phản ứng
Một lát sau bà ngoại đã bắt đầu công việc của một cảnh sát khu vực, hỏi dồn hỏi dập, hỏi đủ kiểu.
“Tiểu Lục là người vùng nào?” “Trước đây mẹ cháu là người Bắc Kinh, lấy chồng đến thành phố A, nên cháu sinh ra tại thành phố A, nhưng cha mẹ cháu đều đã qua đời rồi ạ.” Lục Ly nói rất mạch lạc, sẵn tiện nói luôn nguồn gốc cha mẹ mình, đỡ tốn công bà ngoại hỏi.
“Ồ, thế à...” Sắc mặt bà ngoại có chút ngại ngùng, ngược lại Lục Ly lại không có phản ứng gì, đáp5lại bằng một nụ cười, bà ngoại thở phào nhẹ nhõm đồng thời nhanh chóng chuyển đề tài khác: “Ông ngoại của Mạn Mạn cũng là người thành phố A.” Bà ngoại muốn chuyển đề tài, bắt đầu kết thân.
“Cháu có nghe Hà Mạn Mạn nói qua ạ.” Lục Ly trả lời một cách từ tốn, một người hỏi một người trả lời trông rất thú vị.
“Vậy những người thân khác của cháu đâu?” Bà ngoại nhìn Lục Ly, trong lòng nghĩ cậu trai này không phải trẻ mồ côi chứ, nếu đúng là trẻ mồ côi thì quá tội nghiệp, còn hơn cả Mạn Mạn nhà mình.
Lục Ly cúi đầu, sau đó ngẩng lên nhìn bà ngoại cười nhạt, trong lời nói xen lẫn chút tiếc nuối:
“Ông nội của cháu là Lục Tử Xuyên, ở bên Anh, cháu còn một người cậu.”
Ai?
Lục4Tử Xuyên?!
Nét mặt bà ngoại thoáng qua một chút không tự nhiên, Lục Ly nhìn thấy sự thay đổi này, nhưng anh không đi vào đào sâu hơn sự không tự nhiên này, chỉ xem như là bà ngoại ngạc nhiên trước thân thể của mình
Dù sao những người quen biết anh đều có vẻ mặt như bà ngoại khi lần đầu tiên nghe anh nói mình là cháu trai của Lục Tử Xuyên.
Lục Ly vừa nhắc đến Lục Tử Xuyên, bà ngoại Hà Mạn Mạn Mạn liền hiểu hết, người dân thành phố A ai cũng biết về câu chuyện lịch sử này, nói một câu xui xẻo, người gia đình này gần như đã chết sạch, chắc chỉ còn một mình Lục Ly, nói là nhà tan cửa nát cũng ko quá.
Lục tướng quân ở thành phố A cũng khá nổi9tiếng, không chỉ là một anh hùng kháng chiến, mà còn trải qua thời kỳ phê đấu hỗn loạn một cách ngoạn cường, cuối cùng cũng kháng cáo thành công, trở thành Tướng quân, chỉ là vài năm trước đây, một bài báo nói không chỉ Lục tướng quân mất, mà con trai ông cũng chết vì bệnh tật, thật là thê thảm, đúng là một gia đình nhiều tai ương.
Trong mắt bà ngoại có chút tiếc nuối, đưa tay vỗ vai Lục Ly, ánh mắt đều là sự ấm áp thường ngày bà nhìn Mạn Mạn, tuổi của bà đã cao, nhưng sự tang thương trong mắt bà lại là điểm thu hút nhất của một người phụ nữ lớn tuổi, trong sự nhân hậu còn có tình yêu dành cho lớp trẻ như họ, bà ngoại nói nhẹ nhàng:
“Không sao, không sao, sau này chúng ta sẽ là người thân của cháu, bà chính là bà ngoại của cháu.”
Lục Ly không kiềm chế được nở một nụ cười cảm kích
Thực ra, những chuyện này đã trôi qua rất lâu, mỗi khi nhớ lại đều có chút nặng nề khó chịu, nhưng cũng không giống như trên phim truyền hình, mỗi khi nhắc đến là khóc lóc thảm thiết, nên bà ngoại không cần phải cẩn thận e dè như thế.
Bây giờ anh mới phát hiện, thì ra sự hiền lành quá đáng của Hà Mạn Mạn là di truyền từ bà ngoại, ngẫm lại khi Hà Mạn Mạn nói câu này với anh, vẻ mặt không khác gì bà ngoại bây giờ, nhìn thấy bà ngoại là giống như nhìn thấy Hà Mạn Mạn cả đầu tóc trắng, cảm giác này vừa chân thực vừa ấm áp.
Nhìn cách hành xử này của bà ngoại, Lục Ly hiểu rằng bà ngoại đã đồng ý việc của anh và Hà Mạn Mạn, Lục Ly khẽ mỉm làn môi có chút khô của mình, nói nhỏ:
“Cảm ơn bà ngoại.” Nói đến đây, Lục Ly đột ngột dừng lại, bà ngoại ngẩng đầu nhìn anh đầy thắc mắc
Khoảng thời gian này ánh mắt Lục Ly tối sầm lại, như nhớ ra điều gì, anh nói tiếp: “Chỉ là trong lòng cháu cứ cho rằng thật ra cháu không tốt như thế, nói trắng ra là không xứng với một cô gái tốt đẹp như Mạn Mạn.” Càng nói, trông anh càng trở nên lạc lõng, dù anh nói từng câu từng chữ một cách nghiêm túc như thế, nhưng trong mắt người khác, anh đã quá tuyệt vời
Tuy nhiên, thực tế thế nào chỉ có mình anh biết rõ
Lời của Lục Ly khiến Hà Mạn Mạn đang đứng bên cạnh cửa nghe lén ngay cả người ra, bà ngoại cũng thế, không chỉ vậy, bà còn nhìn anh với ánh mắt như nói “Cháu à, mắt cháu có vấn đề sao?”.
Trong mắt bà ngoại, cũng giống những người khác, Lục Ly tuy lớn hơn Mạn Mạn một chút, nhưng đối với đàn ông mà nói thì đây là độ tuổi đẹp nhất, là độ tuổi đã gặt hái được thành quả sau một thời gian phấn đấu
Đối với đa số phụ nữ mà nói đây là điểm thu hút chí mạng, địa vị xã hội và tướng mạo tuyệt vời thì càng khỏi nói.
Nếu xét đến tất cả các phương diện khác của anh, Hà Mạn Mạn đều không thể sánh được
Lục Ly có gia thế, có hậu thuẫn, dù là một nữ sinh đẹp như hoa cũng không thể với tới
Huống chi Hà Mạn Mạn không phải là nghiêng nước nghiêng thành
Nhưng Lục Ly lại thích cô, vậy thì rõ ràng là Hà Mạn Mạn có điểm nào đó thu hút anh
Tuy nhiên, bà ngoại không ngờ rằng Lục Ly lại thích Mạn Mạn với một trái tim mặc cảm, thậm chí tự ti đến thế.
Lục Ly biết rõ sự nghi hoặc của hai người, anh thở ra một hơi thật sâu, nhìn vẻ mặt thắc mắc của bà ngoại, anh giải thích: “Cha mẹ cháu đều đã qua đời, từ nhỏ cháu sống khép kín, gặp một cô gái như Mạn Mạn, cảm thấy cô ấy như ánh nắng mặt trời, rọi vào đáy lòng cháu, khiến một đứa tự khép kín như cháu không thể lẩn trốn
Trước mặt cô ấy cháu không thể ngẩng đầu, nhưng cũng vì thế cháu mới muốn tiếp cận cô ấy, cứ thế mà thành ra như hiện nay.” Sau khi nói ra vết thương trong lòng mình, Lục Ly ngưng lời, nhìn bà ngoại đang đỏ cả đôi mắt, anh nói: “Nếu nói dựa dẫm, cháu nghĩ mình dựa dẫm Mạn Mạn nhiều hơn.”
Trong ngôi nhà yên tĩnh, giọng nói của Lục Ly vang vọng lạ thường, gõ từng nhịp vào tim Hà Mạn Mạn, trong tích tắc ấy, có ngọt ngào, có đau đớn, có cả hạnh phúc.
Hà Mạn Mạn bất giác cắn môi, thì ra đây chính là nguyên nhân khiến anh thỉnh thoảng lại lộ ra vẻ mặt lạc lõng khi bên cạnh cô
Trái tim Hà Mạn Mạn như thắt lại, đột nhiên cảm thấy sống mũi hơi cay cay, cô muốn khóc.
Cô không ngờ, anh lại vạch vết thương lòng của mình ra trong tình huống này, để cho bà ngoại tìm hiểu về anh theo cách này, đem tất cả con người thật sự của mình phơi bày ra trước mặt hai người, không có sự giả dối, lừa tình gạt nghĩa, cũng không có quá nhiều lời ngon tiếng ngọt, tư duy đàm phán trên thương trường, chỉ có lời kể đơn giản đầy tình cảm đã lay động lòng người
Chỉ riêng thành ý và sự chân thành này, bà ngoại đã cảm thấy Lục Ly là người đáng tin cậy
Sâu trong đáy lòng Lục Ly, nếu nói là cứu rỗi, thì chỉ có Hà Mạn Mạn là dây mây trên vách núi, cố hết sức bám víu lấy anh không để anh rơi xuống vực sâu không đáy, để anh tiếp tục nhìn nhận thế giới này
Hà Mạn Mạn cũng giống như tia sáng duy nhất soi rọi đáy lòng anh trong cuộc đời này, làm tan chảy bức tường băng giá
Sau đề tài khá nặng nề này, bà ngoại và Lục Ly lại trao đổi thêm vài câu nữa
Bà phát hiện chàng trai trẻ này không những thông thái, còn hiền lành, thấu suốt y như Hà Mạn Mạn, hoàn toàn không giống những đứa trẻ hai mươi
mấy tuổi hiện nay, ngạo mạn vô lễ
Lục Ly đột nhiên nhớ đến Hà Mạn Mạn trong phòng bếp, anh đứng dậy nói: “Bà ngoại ở đây nghỉ ngơi, cháu là vai dưới, đến đây cũng phải phụ một tay thì trong lòng mới thoải mái.” Thực ra là Lục Ly lo lắng một mình Hà Mạn Mạn hoàn toàn không ứng phó nổi
Nghĩ lại vài ngày trước, chỉ vì nấu một bát mì cho anh mà cô suýt đốt cả bếp nhà mình, khiến cho Lục Ly dở khóc dở cười
Vậy mà Hà Mạn Mạn còn giải thích là bản thân chỉ biết nấu mì gói, thế mà cũng dám nói
Thực ra Lục Ly không phải sợ cô phá hỏng cái gì của anh, chỉ là mỗi khi thấy một người bất cẩn như Hà Mạn Mạn cầm dao, trong lòng anh lại thấp thỏm, sợ cô cắt phải chính mình
Bà ngoại nhìn cách Lục Ly xắn tay áo là biết ngay anh biết nấu cơm
Khoảnh khắc ấy bà chỉ muốn lập tức đem Hà Mạn Mạn gói lại gả về nhà anh, đúng là một người đàn ông tốt, cả trăm triệu năm mới được một người đàn ông như thể.
Lục Ly lễ phép gật đầu chào bà ngoại rồi đi về hướng phòng bếp
Thái độ ấy, vóc dáng ấy, khiến cho bà ngoại nhìn đến trố cả mắt, nếu bà trẻ lại mấy chục tuổi, e rằng cũng khó chống đỡ trước sức hấp dẫn của anh
Lục Ly vừa bước vào phòng bếp, đã nhìn thấy những thứ ngổn ngang trên bàn...
Quả nhiên!
(1) Trà kungfu: một văn hóa trà đạo bắt nguồn từ tỉnh Phúc Kiến (Trung Quốc), trà cụ được đều có kích thước nhỏ, các công đoạn và cách thức pha trà cầu kỳ và tỉ mỉ.